Chương 15

“Ngươi nói xem, tiểu tử Thượng Quan gia lại chọc ngươi thế nào?”

Hoài Ngọc đã đứng gần hai canh giờ, chân cẳng tê dại nhưng hắn vẫn không nói một lời, mím chặt môi.

Diên Hòa Đế nhìn hắn cảm thấy có chút muốn cười: “Thế nào? Thậm chí không thèm nói chuyện với thúc phụ hay sao?”

Ánh mắt Hoài Ngọc u ám, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Đáng đời bọn hắn.”

“Bọn hắn” trong lời của hắn chắc hẳn là đám người do thế tử Thượng Quan Tập của Võ Thanh Hầu cầm đầu, họ của đương kim Hoàng Hậu là Thượng Quan, Thượng Quan Tập là nhi tử của huynh trưởng bà, cũng chính là chất tử thân cận của bà, cũng là đệ nhất ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, Hoài Ngọc cùng với đám người này từ trước đến nay đã không ưa nhau, bình thường khi bắt gặp nhau trên đường thường chửi bới mắng nhiếc nhau, cũng đã trải qua vài trận đánh hội đồng, hai bên đều có thắng có bại.

Lần này Thượng Quan Tập là người ra tay trước, Hoài Ngọc chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi.

Hắn cùng với hai huynh đệ dừng ngay tại một tửu lâu ven đường mà Thượng Quan Tập nhất định phải đi qua, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn hai cái thùng, khi Thượng Quan Tập vênh váo đi ngang qua, hắn đổ nước phân tung tóe xuống, đầu Thượng Quan Tiểu Hầu lập tức ướt đẫm. Cảnh tượng náo nhiệt đến nỗi Hoài Ngọc cười suốt hai ngày.

Diên Hòa Đế nghĩ đến đây, trầm mặt răn dạy Hoài Ngọc: “Càng sống càng lùi, bất chấp sử dụng đủ loại thủ đoạn của tiểu nhân! Đổ đầy phân lên đầu người ta? Mệt cho ngươi nghĩ ra được chiêu này!”

Ông nói chưa dứt lời, lời ông nói lại khiến cho Hoài Ngọc nhớ việc xui xẻo ngày đó của thượng quan kia, khóe miệng hắn không nhịn được nữa, ngay lập tức cười lớn.

“Cười? Ngươi còn dám cười?” Diên Hòa Đế cầm một cái chặn giấy màu ngọc trắng ném qua.

Thân thủ Hoài Ngọc nhanh nhẹn, một phát liền bắt được, hắn đặt cái chặn giấy trở lại bàn của hoàng thượng, cà lơ phất phơ nói: “Bệ hạ, người không nên tức giận, kêu ta tới chỉ vì chuyện này sao?”

Diên Hòa Đế trừng mắt nhìn hắn: “Không muốn trẫm tức giận, vậy ngươi nên làm ít chuyện khiến ta tức giận lại! Ngày mai đi đến Võ Thanh Hầu phủ, chịu đòn nhận tội với người ta!”

Hoài Ngọc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Loại chuyện chịu đòn nhận tội này hắn đã trải qua ít nhất trăm lần rồi, trong lòng cũng không có áp lực gì, thậm chí có thể nói vài lời châm chọc với Thượng Quan Tập khi đi đến Võ Thanh Hầu phủ, dù sao hắn cũng không bị tổn thất gì.

Hắn lại chợt nghe hoàng thúc hỏi: “Ngươi cùng cô nương Thẩm gia là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoài Ngọc lười nhác hỏi lại: “Cô nương nào ạ? Nhà ông ấy có tận hai cô nương.”

Mặt rồng của Diên Hòa Đế giận dữ, vừa định phát hỏa, dư quang nhìn thấy phía sau thái giám lặng lẽ ra hiệu "hai" với ông, chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong l*иg ngực, nói: “Nhị cô nương nhà hắn ta ấy, có phải ngươi đã để ý đến nàng ta không?"

“Ai cơ?” Hoài Ngọc suýt nữa hoài nghi mình nghe lầm, giấc mơ kỳ quái cách đây không lâu lại lần nữa hiện lên trong đầu hắn, mặt hắn đỏ bừng, suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

“Sao có thể như thế được chứ ạ? Cho dù nữ nhân trên đời này đều chết sạch, con cũng sẽ không bao giờ coi trọng Thẩm Gia!”

Diên Hòa Đế nhìn thấy hắn hoảng sợ: “Chướng mắt thì chướng mắt, ngươi kích động như vậy làm cái gì?”

Hoài Ngọc đỏ mặt tía tai: “Con làm gì kích động cơ chứ?”

“Hiện tại ngươi rất là kích động đấy.”

“…”

Diên Hòa Đế lại hỏi: “Nếu ngươi cảm thấy chướng mắt cô nương Thẩm gia, vậy thì ngươi xem trọng cô nương nhà nào? Nói hoàng thúc phụ nghe một chút.”

Ánh mắt Hoài Ngọc nhìn ông một cách kỳ quái nói: “Ngài hỏi thăm chuyện này để làm gì?”

Diên Hòa Đế nghẹn lại: “Ngươi cũng đã lớn rồi, đã đến tuổi tính đến chuyện hứa hôn.”

Hoài Ngọc không kiên nhẫn mà xua xua tay: “Để sau hẵn nói đi ạ.”

Diên Hòa Đế biết giờ phút này hắn cũng không nghe lọt cái này, chỉ đành xua tay thả hắn đi, chẳng qua Hoài Ngọc vừa ra đến trước cửa ông lại nhàn nhạt nhắc nhở một câu: “Nhớ đi đến Bắc Trấn Phủ Tư một chuyến.”

Hoài Ngọc bước tới ngưỡng cửa liền dừng lại một chút, xoa xoa mũi.

“Con biết rồi.”

Sau khi hắn rời đi, Diên Hòa Đế dựa vào long ỷ buông tiếng thở dài.

Thái giám ở phía sau tiến lên mát xa huyệt Thái Dương cho ông, Diên Hòa Đế nhắm mắt dưỡng thần: “Cao Thuận, ngươi nói xem đến tột cùng là Ngọc nhi có để ý đến vị cô nương Thẩm gia kia hay không?"

Vẻ mặt Cao Thuận đầy ý cười: “Nô tài không dám tự suy đoán tâm tư của chủ tử, chẳng qua… Theo phản ứng vừa rồi của tiểu vương gia, cho dù là vô ý thì tám phần cũng là có quen biết với Thẩm nhị cô nương, lời đồn chưa chắc là tin đồn vô căn cứ.”

“Thật sao?” Diên Hòa Đế đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Hoài Ngọc là hài tử mồ côi của huynh trưởng ông, từ nhỏ đã được ông mang về từ Tây Bắc, ông đã tự mình dạy dỗ nuôi nấng hắn, trong lòng ông đã xem Hoài Ngọc như một nửa hài tử của mình, bởi vậy cũng phá lệ để tâm đến việc hôn sự của hắn.

“Không biết nữ nhi của Thẩm Như Hải có phẩm hạnh như thế nào……” Diên Hòa Đế lẩm bẩm nói.

Cao Thuận nghe vậy liền nói: “Không bằng nô tài nhờ người ở Đông Xưởng đi điều tra một chút?”

Diên Hòa Đế trầm tư một lát, xua tay nói: “Cái này không vội, trước hết ngươi đi tra một chút về người của Thượng Quan gia, tuy tính tình Ngọc nhi không tốt nhưng cũng không phải là loại người chủ động gây chuyện thị phi, đi tra một chút rốt cuộc giữa bọn chúng đã xảy ra chuyện gì.”

Cao Thuận nhanh chóng đáp lời.