Chương 30: Những ngày không có anh

Tôi hốt hoảng nhìn chằm chằm mấy người họ, cố gắn giọng:

– Cô muốn làm gì? Mấy người muốn làm gì? Tôi không liên quan gì đến các người, đến đây làm gì?

– Tôi bảo cô ngồi yên đi.

Vy trợn mắt lườm tôi, bác gái kia cũng đi lại gần giường rồi nói:

– Tôi không làm gì cô đâu, cứ ngồi yên đi. Tôi là mẹ của Huy.

Nghe đến tên anh, tim tôi lại thêm một lần đau đớn, sống mũi cũng bắt đầu cay cay. Từ khi có thai, tôi bể ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ đây nhưng kỳ thực bên trong thì mục ruỗng lắm rồi, gần như sắp sập đến nơi. Giờ ở trước mặt Vy, tôi không còn đủ bản lĩnh để đập bàn chỉ tay quát chị ta nữa mà chỉ biết run rẩy. Tôi sợ chỉ ta dẫn người nhà anh đến đề hại mẹ con tôi, họ trước giờ vẫn chẳng thích tôi còn gì?

– Bác…muốn gì? Cháu không giữ cái gì của anh Huy cả, tiền và công ty của anh ấy cháu không biết, cháu không giữ gì cả. Cháu không cầm đồng tiền nào cả.

– Tôi không đến đây để đòi tiền. Tôi muốn nói chuyện. Giờ cô đang có thai, cô phải bình tĩnh, đừng có hoảng như thế mà hại đến con.

Nghe thế, tôi mới ngước đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn bác ấy, gần như van xin:

– Con là thứ duy nhất anh Huy để lại cho cháu, cháu

– Con là thứ duy nhất anh Huy để lại cho cháu, cháu xin bác, cháu sẽ không đòi tiền hay đến nhà đòi gia

đình bác phải có trách nhiệm đâu. Cháu đẻ nó ra, | cháu sẽ tự nuôi, cháu sẽ không nói cho ai biết đó là

con anh Huy. Bác đừng làm gì mẹ con cháu.

Bác gái kia ngồi xuống giường, thở dài bảo tôi:

– Cô yên tâm, gia đình tôi không làm gì cô dâu. Thằng Huy nó đi đột ngột quá, tôi…

Nói đến đây, bác ấy hơi xúc động nên mắt đỏ hoe, giọng lạc hẳn đi, không nói thêm được gì nữa. Vy thấy thế mới chạy lại vỗ vỗ lưng bác ấy:

– Dì ơi dì bình tĩnh, huyết áp độ cao đấy, đừng xúc động quá.

Mẹ Huy gật gật đầu, lấy khăn tay chấm nước mắt rồi quay sang bảo tôi:

– Giờ cô có thai, nếu là con của nó thì tốt quá. Coi như nó ra đi đột ngột nhưng vẫn để lại ít máu mủ, để lại cho chúng tôi một đứa cháu. Cô cứ an tâm dưỡng thai, chi phí hết bao nhiêu gia đình tôi lo hết. Sau khi cô sinh, nhà tôi cũng sẽ đưa cho cô một khoản tiền coi như bồi bổ.

– Cháu không cần tiền, cháu có tiền rồi. Cảm ơn bác.

– Cô phải hiểu là đứa bé không phải chỉ riêng là con của cô, nó còn là con của thằng Huy, là ruột thịt máu mủ nhà này. Gia đình tôi sẽ có trách nhiệm.

Bác ấy nói đúng, con là của tôi với anh nên tôi không thể chối bỏ huyết thống của gia đình anh được. Tôi cúi đầu không nói gì, mẹ Huy lại nói tiếp:

– Bây giờ em bé được mấy tháng rồi? – Được gần ba tháng ạ.

– Biết trai hay gái chưa?

– Chưa ạ, bác sĩ bảo một tuần nữa siêu âm rồi mới biết.

– Ừ, trai hay gái gì cũng được, miễn là con của thằng Huy. Đợi đến khi thai to hơn một tý, nhà tôi yêu cầu chọc ối để xét nghiệm ADN, cô đồng ý không?

– Không bác ạ. Bây giờ cháu có mỗi con thôi, làm cái gì mà nguy hiểm cho con cháu thì cháu không làm đâu

Mẹ anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

– Ừ, thế cũng được. Thế thì đợi cô đẻ ra rồi nhà tôi xét

nghiệm sau. Nếu đúng là con thằng Huy thì đứa bé | nhà tôi sẽ nuôi.

Tôi hốt hoảng lắc đầu, vô thức ngồi cách ra xa bác ấy:

– Không ạ, con cháu cháu sẽ nuôi. Không ai được cướp con của cháu cả.

– Cô biết nhà tôi rồi đấy, cháu tôi không thể có người mẹ từng làm nghề như cô được. Cô nghĩ mà xem, sau này nó lớn, nó biết mẹ nó làm sao quên được bố nó, nó sẽ nghĩ sao?

– Cháu…

– Cô sinh con ra, nhà tôi sẽ thay cô chăm sóc đứa bé. Cô yên tâm, con gái hay con trai thì nhà tôi cũng đủ sức cho nó điều kiện tốt nhất. Chứ như cô bây giờ…

Bác ấy nhìn tôi đầy thương hại, thở dài một hơi:

– Nghề nghiệp không có, gia đình cũng không, lại chẳng có bằng cấp gì. Cô định nuôi con kiểu gì? Nghe lời tôi, cứ sinh con ra lành lặn khỏe mạnh, nhà tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền đủ để cô bồi bổ và sống dư giả mấy năm. Nếu cô thật sự thương thằng Huy, hãy để con nó được sống trong điều kiện tốt nhất.

Tôi rối quá nên không biết trả lời ra sao nữa, thực ra bác ấy nói cũng đúng, nhưng mà còn là của tôi, ai mà nỡ xa nó, nó là động lực sống của tôi cơ mà. Tuy nhiên, tôi cũng biết một điều, nếu sinh ra mà tôi không chịu giao cho nhà họ, chắc chắn họ sẽ làm đủ mọi cách để ép tôi phải đưa con.

Mẹ của anh nói xong thì giơ tay vỗ vỗ bàn tay chi chít vết kim truyền của tôi, sau đó quay sang nhìn Vy, cô ta hiểu ý, lấy ra một xấp phong bì dày đặt lên giường.

– Đây là tiền cho cô bồi bổ. Chuyện ngày trước tôi với cô mâu thuẫn, thôi quên đi. Bây giờ anh Huy không còn nữa, nếu cô yêu anh ấy thì nên nghĩ cho anh ấy. Bồi bổ vào cho con của anh ấy khỏe mạnh.

Vy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dừng ở bụng tôi, có đố kị, có ganh ghét, có khinh bỉ, nhưng cuối cùng cô ta chỉ nói:

– Nếu cô thật lòng yêu Huy thì cũng nên nghĩ cho tương lai của con anh ấy. Tiền này cô cầm đi

Tôi vẫn cúi đầu, cố gắng nuốt ngược nước mắt lại vào trong lòng để khỏi phải khóc. Gia đình Huy và Vy thấy tôi như thế thì cũng chẳng nói gì nữa, chắc họ cũng biết có những chuyện ép quá thì không tốt, thế nên đứng dậy đi về.

Sau khi họ đi rồi, lúc Dương vào thăm tôi, tôi cứ níu lấy áo blouse của anh rồi bảo:

– Anh ơi, cho em chuyền viện đi. Giờ mẹ con em cũng khỏe rồi, hay là anh cho em xuất viện được không?

– Sao tự nhiên em lại thế? Ở đây còn có người này người kia đông vui, thỉnh thoảng anh còn chạy đi chạy lại thăm em, giờ em về nhà một mình rồi lại nghĩ linh tinh thì sao?

– Không, em không nghĩ linh tinh nữa đâu. Giờ em có con rồi, em không làm gì linh tinh đâu. Anh cho em về

|Có lẽ Dương cũng đoán tôi có chuyện nên ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai tôi:

– Có chuyện gì à? Nói cho anh nghe xem nào.

– Em sợ lắm, em sợ lắm. Anh cho em xuất viện đi.

– Vân, có chuyện gì kể cho anh nghe đi..

– Mẹ Huy đến tìm em, bác ấy bảo chờ em sinh con xong sẽ mang con em đi mất. Anh ơi, em không muốn người ta mang con em đi đâu, anh cho em xuất viện đi, em đi đâu đó xa họ không tìm thấy được ấy.

– Không sao đâu. Con là của em, không ai cướp được cả. Bình tĩnh, không phải lo nhé.

– Họ cướp được đấy anh ạ, nhà họ giàu thế cơ mà, họ cướp con em được đấy.

Lúc đó tôi như một cành cây khô và yếu ớt, dễ dàng lung lay trước gió. Tôi đã đánh mất sự kiên cường trước đây, đánh mất sự mạnh mẽ được tôi luyện qua bao nhiêu thăng trầm, nỗi đau đớn vì mất đi anh đã vùi dập tôi đến mức biến thành một kẻ mềm yếu dễ rơi nước mắt, lúc nào cũng thấp thỏm sống trong lo âu và sợ hãi.

Dương ôm chặt tôi trong lòng, nhẹ nhàng động viên:

– Không sao đâu, có anh ở đây. Em đừng lo nhé, anh hứa là không để ai cướp mất con của em.

– Thật không anh? Thật không ai cướp được con của em không?

– Thật, anh đảm bảo.

Nghe thế tôi mới xuôi xuôi, buông anh ra rồi lấy tay quệt quệt nước mắt:

– Em muốn đi chơi mấy hôm được không? Em khỏe rồi, em đi chơi mấy hôm rồi em về.

– Em muốn đi đâu?

– Em muốn đi Phú Quốc. Em ra đó nghỉ ngơi vài hôm cho thoải mái.

– Ừ, thế để anh xin nghỉ rồi anh đưa em đi.

– Không cần đâu ạ, em tự đi được mà. Không sao đâu

– Cứ để anh đưa em đi, trước em chẳng hẹn sau mình đi biển chơi còn gì. Đợi một tuần nữa đủ ba tháng rồi, anh đưa em đi nhé.

Anh nói thế tôi cũng chẳng dám từ chối nữa, đành gật đầu. Từ lúc tôi nằm viện đến giờ, chỉ có Dương là lo cho tôi nhất, hễ rảnh việc ra cái là anh lại chạy đến phòng tôi, anh thuê cho tôi hắn một phòng riêng để tôi nghỉ ngơi cho yên tĩnh.

Sau khi không tìm được Huy, tôi chẳng còn biết bấu víu vào đầu nên chỉ hay nói chuyện với mỗi Dương, tôi coi anh như một người bạn có thể trút bầu tâm sự, thỉnh thoảng anh còn cho tôi mượn bờ vai, động viên, tôi cố gắng sống tốt vì con. Nhờ có anh mà tôi mới có thêm bao nhiêu nghị lực để tiếp tục kiên cường.

Đang ngồi nói chuyện thì Huyền cùng anh Lâm đến. Hai người họ giờ đã chính thức yêu nhau nên đi đâu cũng dính lấy nhau như sam. Huyền đặt một cặp l*иg gà ác tân thuốc bắc lên bàn cho tôi, mở ra cái đã thấy mùi thuốc xộc lên ngào ngạt:

– Anh Dương hôm nay rỗi thế, không phải mổ và anh?

– Không, anh đang tranh thủ đến đây ngồi chờ với Vân, biết kiều gì em cũng mang đồ ăn vào nên đợi sẵn.

– Gớm, khôn thế. Sao anh biết em mang đồ ăn đến?

– Thì hôm nào thứ bảy em chẳng mang đồ ăn đến cho Vân.

– Haha, đúng nhi?

Huyền mức gà ra một bát tô rồi đưa đến ngay mặt tôi, cười cười:

– Thơm chưa, nào, bạn tôi ăn đi nào. Ăn vào cho nhanh khỏe nhá, cháu của dì Huyền cũng mau lớn.

– Gớm quá, mày bớt cái trò nịnh nọt như trẻ con ấy đi.

– Tạo ninh cháu tạo, ai thèm nịnh mày. Ăn mau, ăn cho cháu tạo nhanh lớn.

Tôi phì cười, cuối cùng đành há miệng để cho nó đút. Lần nào Huyền đến cũng thế, tự tay nó đút đồ ăn cho tôi thì mới yên, nếu tôi không ăn là nó với anh Lâm lèo nhèo điếc cả tại, nói cho đến lúc tôi chịu nuốt mới thôi.

Nhiều khi tôi nghĩ, ông trời dù đối xử quá tàn nhẫn với mình nhưng ít ra vẫn còn bạn phát một chút lòng thương nhỏ nhoi dành cho tôi. Khi tôi mất mẹ, còn có Huy ở bên cạnh, khi tôi mất đi anh, còn có Dương, có Huyền, có anh Lâm, có thằng Tý, sự cô và bọn trẻ. Và quan trọng nhất là còn có cả con tôi.

Anh Dương nói đúng, bằng cách này hay cách khác thì Huy vẫn ở bên tôi cơ mà, máu của anh vẫn chảy trong người của tôi đấy thôi?

Một tuần sau đó tôi xuất viện, Dương dẫn tôi đến chùa thăm sự cô và mấy đứa nhóc, xong xuôi còn ăn cơm ở lại nữa. Sư Huệ hai mắt đỏ hoe, cứ nắm lấy tay tôi rồi khóc:

– Vân ơi, cố lên con nhé. Huy về với cõi phật sẽ phù hộ cho con, Huy sẽ đi theo bảo vệ mẹ con con đấy. Con phải mạnh mẽ lên. Mọi chuyện đều là số kiếp cả rồi, mình phải sống vì người ở lại nghen con.

Tôi đã không còn khóc nữa mà chỉ thấy lòng đau âm ỉ. nỗi đau khôn cùng trước đây giờ đã được chôn vùi, chỉ còn lại nhức nhối hằn sâu trong ruột gan thôi.

– Con biết rồi cô ạ. Cô sờ đi, con gái đấy cô ạ. Chắc anh Huy thích cô nhỉ?

Tôi kéo tay sự cô đặt lên bụng mình, trước tôi vẫn hy vọng là con trai nhưng khi siêu âm, Dương lại bảo là con gái. Anh còn bảo bây giờ chưa nhìn rõ lắm, đợi. mười sáu tuần siêu âm lại xem. Nhưng mà tôi nghĩ lại rồi, con gái chằng tốt à? Được buộc tóc đẹp này, mặc váy điệu này, con gái còn tình cảm với bộ hơn nữa cơ, kiểu gì anh ở trên trời nhìn thấy con cũng vui, đúng không?

– Ừ, con gái phải xinh giống con, lớn lên còn thông minh giống bố Huy nữa nhé.

– Vâng ạ. Con cảm ơn cô. Đợi sinh ra rồi con nhờ cô làm lễ cho bé nhé.

– Ừ, ngày nào cô vào điện, cô cũng sẽ xin cho mẹ con con được bình an.

Tôi cười gật đầu, đứng trò chuyện với sự có thêm một lúc nữa rồi cùng Dương ra sân bay.

Tôi ngồi trên máy bay lại nhớ đến nhiều kỷ niệm khi trước, miệng thì rõ ràng đang cười mà nước mắt cứ thế lăn dài. Dương thấy tôi khóc thì lấy khăn giấy, giơ tay lau nước mắt cho tôi:

– Nín đi em, đừng khóc nữa. Khóc nhiều mà sinh con gái ra là mắt buồn đấy.

– Vâng, em không khóc nữa đâu. Mắt của con em giống anh Huy thì đẹp anh nhỉ?

– Ừ, kiểu gì cũng đẹp.

Một tiếng sau, chúng tôi đến sân bay Phú Quốc rồi lại bắt taxi tới resort ngày trước đoàn của Huy và tôi Ở. Tôi chọn đúng phòng đơn ngày trước anh nghỉ, Dương ở phòng bên cạnh để tiện chăm sóc tôi.

À quên, tôi quên nói trong chuyến đi này còn có Huyền và anh Lâm nữa, hai người ấy mà thuê hẳn cải phòng 4 giường đôi mà tôi với mấy đứa nhóc ở hổi trước, đi đâu cũng ríu rít như đôi uyên ương.

Buổi tối, ăn uống xong tôi mệt nên nói muốn ngủ. Về đến phòng, ngủ được đến nửa đêm tự nhiên lại giật mình dậy, sau rồi không ngủ được tiếp nữa nên đi bộ ra biển, hít thở gió biển một tỷ cho đầu óc dễ chịu.

Tôi ngồi trên ghế vải mà anh với tôi đã ngồi trước đây, nhớ lại những ngày ấy anh chẳng bao giờ nói được một câu tình cảm với tôi, lúc nào cũng cau cau có có, thể mà đằng sau lại cứ âm thầm làm cho tôi rất nhiều chuyện.

Ví dụ anh nói: “Tôi vào đây chẳng phải vì cô, cô đừng tự ảo tưởng quả”, tuy nhiên lại lén lút bảo với sư Huệ: “Có một cô bạn chưa được đi đây đi đó bao giờ, muốn cho bạn ấy cùng đi”.

Anh còn nói “Tôi chả là gì của anh”, thế mà lúc thấy ông Nhân định giở trò với tôi thì đánh hăng thế, bị ăn bị ăn cái gạt tàn vỡ cả đầu mà vẫn gào lên chửi: “Mày nói ai là đĩ? Mày thử chửi nữa xem tao có đốt luôn cả cái nhà hàng này không?”

“Tôi cho cô tiền, cô ra giá đi”. “Không định mua theo năm nữa, bao cả đời”

Và tôi cảm thấy nhớ anh nhiều nhất là khi mẹ tôi mất đi, chỉ có anh là người duy nhất chạy đến bên tôi. Ôm lấy tôi vào lòng và nói: “Ôn rồi, ổn rồi”

Từng mẩu kỷ niệm vụn vặt cứ như một dòng chảy, tràn vào trong trái tim tôi. Cuối cùng tôi không nhịn được, cúi đầu bật khóc nức nở.

Mấy năm trước chúng tôi chỉ mải miết giày vò nhau, hai năm chia xa, đến khi gặp lại, được yêu nhau cuồng nhiệt hơn hết thảy nhưng mà hạnh phúc ngắn quá, mới đó thôi mà anh đã rời xa tôi rồi.

Điều làm tôi đau đớn nhất là khi anh đi rồi cũng không sao tìm được xác anh, dường như đại dương bao la đã giấu anh đi, giấu mãi không ai có thể tìm được. Cuối cùng chỉ có anh nằm lặng lẽ nơi đáy biển thôi.

Anh à, anh có lạnh không? Em nhớ anh lắm. Chúng ta có con rồi này, con anh là con gái đấy, anh có thích không?

Em kể cho anh một chuyện, anh đừng giận em nhé. Trước kia mình đã từng có một đứa con rồi đấy, nhưng lúc sáu tuần thì con bỏ em đi, em không dám nói với anh vì sợ anh sẽ giận em, không nuôi em, không cho em tiến chữa bệnh cho mẹ nữa.

Bây giờ mình lại có con rồi, nhưng em không còn anh, Huy ơi!!!

Tim tôi đau như bị ai bóp nghẹt, chẳng hiểu tại sao qua thời gian dài như thế mà tôi vẫn khổ sở và đớn đau như vậy, lẽ ra ngày trôi qua ngày phải nguôi ngoai chứ, sao tôi vẫn cứ nhớ anh thế này? Nhở anh tưởng có thể chết. Nếu như không phải vì đứa con bé bỏng của tôi, tôi đã chết, tôi đã chết rồi. Tôi không thể sống tiếp được nữa.

Thà rằng đừng gặp, thà là đừng quen. Đem đến cho tôi biết bao nhiêu điều, làm cho tôi yêu anh sâu đậm rồi đột ngột bỏ đi như thế, tôi không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.

Con người quả nhiên không nên gặp được người quá tuyệt vời khi còn non trẻ. Không có được, cũng chẳng thể quên đi. Chỉ có thể vùng vẫy cô độc ở chốn cũ.

Đáng tiếc, người ở chốn cũ lại không phải là cố nhân!!!

Tôi ngồi trên ghế vải, khóc đến tê dại tâm can, khóc đến mức hai mắt sưng húp, môi cũng biến dạng. Tim tôi bải hoài như không thể nào đập được nữa, nỗi nhớ nhung giằng xé trong lòng cứ giày vò tôi mãi, cũng như sóng biển ngoài kia, cứ xô vào bờ ngày đêm không ngừng không nghỉ.

Đến khi trời hửng sáng, mặt trời đỏ rực nhô lên phía xa xăm sau mặt biển. Tôi mới uể oải định đứng dậy đi về, khóc cả đêm mệt rồi, giờ về ngủ thôi. Ngủ cho con tôi ngủ.

Đúng lúc vừa nhích người thì bên cạnh tôi vang lên một giọng nói trầm trầm ấm ẩm quen thuộc:

– Này.

***

Lời tác giả Phạm Kiều Trang: Tôi đã từng viết rất nhiều truyện có những phân cảnh xúc động, nam nữ lìa xa trong đau khổ, nhưng chưa có chuyện thực tế nào mà khi chia tay lại cho tôi cảm giác kiệt quệ như thế này.

Đau đến tê tâm liệt phế.

Mọi người hằn sẽ rất thắc mắc ai là người gọi chị Vân, là Dương, là anh Lâm hay là “một ai đó”, hoặc cũng có thể là chị ấy bị ào tường, tự tưởng tượng ra giọng nói ấy.

Nhưng thôi, tôi biết chị em sẽ gào thét ném đá tôi vì để nam chính chết. Nhưng yên tâm, chúng ta còn 1 chap cuối cùng và ngoại truyện cơ mà. Tôi chắc chắn có cái kết viên mãn để làm hài lòng bạn đọc.

Nói về ngoại truyện: Ngoại truyện của tôi có 2 phần:

Ngoại truyện 1: Viết về nội tâm nhân vật Huy, viết về cuộc đời anh ấy. Vì sao mở đầu câu chuyện lại là cảnh anh ấy bạo hành chị Vân, vì sao anh ấy lại đồng ý cưới Vy. Rồi hai năm xa cách, anh ấy làm những gì, sống thể nào.

Ngoại truyện 2: Viết về đoạn đời tiếp theo của chị Vân.