Chương 29: Mất Tích

Nghe giọng anh Lâm có vẻ nghiêm trọng, tôi giật mình tỉnh ngủ hẳn. Nhìn đồng hồ bây giờ đã là mười một giờ kém rồi mà Huy vẫn chưa về, mâm cơm bên cạnh thì đã nguội tanh nguội ngắt.

Trong lòng tôi bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, vội vàng nói:

- Vâng, em đây anh Lâm. Có chuyện gì thế ạ? Anh Huy về chưa anh? Chắc anh ấy về công ty rồi phải không anh?

- Em bình tĩnh nhé, em phải thật bình tĩnh.

Nước mắt tôi chực trào ra, l*иg ngực thắt lại, phải cố gắng lắm mới có thể nuốt được cục nghẹn ở cổ họng, lắp bắp trả lời:

- Vâng, anh cứ nói đi. Có chuyện gì anh cứ nói đi, anh đừng giấu em.

- Anh vừa mới nhận được tin tàu của Huy gặp bão ở ngoài biển, bây giờ cứu hộ đang đi tìm rồi. Tý nữa anh đi ra đó, có thông tin gì anh báo em nhé.

- Anh… nói gì cơ ạ? Chắc anh nhầm đấy chứ, mùa này làm gì có bão biển được hả anh? Mà bão thì phải nghe dự báo trước chứ, chắc anh nhầm đấy, không phải đâu. Không phải đâu.

- Em bình tĩnh đã. Giờ cứu hộ cũng đang huy động lực lượng đi tìm rồi. Mà anh nói thật, bố Huy làm to lắm. Anh vừa báo với gia đình nó rồi, gia đình nó đang dùng các mối quan hệ để tìm kiếm tàu của nó nhanh nhất có thể. Em đừng lo quá.

Trên mặt tôi đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào, ruột gan cồn cào đau đớn như bị ai xát muối. Tôi không tin, sáng nay anh còn bảo tôi đợi anh về, bây giờ tự nhiên mất tích là thế nào. Tôi không tin.

- Anh Lâm ơi anh đừng đùa em, anh đừng dọa em. Em xin anh đấy, anh Lâm ơi, anh Huy không sao phải không anh?

- Bây giờ anh chuẩn bị ra chỗ tàu nó mất tích, bố nó thuê trực thăng ra tìm rồi, em cứ ở nhà chờ tin anh, có gì anh báo.

- Anh cho em đi với, cho em đi với, xin anh đấy. Anh cho em đi với. Giờ em mà chờ ở nhà thì em chết mất thôi. Anh Lâm ơi, anh cho em đi với.

Anh Lâm nói tôi mãi không được, mà cũng sợ tôi ở nhà cuống quá làm liều, cuối cùng cũng phải cho tôi đi. Ngồi trên xe đi đến nơi trực thăng đậu để chờ ra biển, tôi khóc suốt, khóc đến mức anh Lâm cũng phải bực, quát tôi:

- Em khóc thì giải quyết được gì. Bây giờ phải bình tĩnh mà tìm nó. Hy vọng là gặp bão xong, tàu mất phương hướng nên trôi đi đâu thôi.

- Vâng, anh ấy chắc không sao đâu anh nhỉ, chắc là không sao đâu.

Lúc chúng tôi đến nơi, Dương cũng đã ở đó. Anh bảo có hai trực thăng đi ra biển tìm rồi nhưng bây giờ tối quá, chưa thấy gì nên chưa gửi thông tin về. Tôi rất muốn lên máy bay để đi ngay đi, nhưng mà mấy chú ở trong hải quân bảo giờ phải chờ bố Huy vào đến nơi đã, vì một đội đi rồi, đội còn lại này phải chờ bố anh.

Chờ một lúc, ba mươi phút sau thì thấy bố anh đến. Thái độ chú ấy lần này vẫn uy nghiêm như trước nhưng sâu trong đáy mắt còn thấp thoáng cả nỗi lo lắng và đau lòng, tôi cũng như chú ấy, cũng đang sốt ruột chết đi được nên cũng hiểu được ít nhiều cảm giác của người làm cha như bố anh.

Tôi không khóc nữa mà chỉ đứng lên gật đầu chào, bố anh hơi liếc tôi một cái, không nói gì mà quay sang nói chuyện với mấy chú hải quân. Lúc sau, chúng tôi lên hai chiếc trực thăng rồi bay ra biển.

Anh Lâm sợ tôi nghĩ quẩn nên thắt dây an toàn cho tôi chặt cứng, còn tôi thì lúc đó cũng chẳng còn sức lực mà khóc nữa, chỉ có thể trơ mắt vô hồn nhìn xuống biển, hy vọng có thể nhìn thấy một con tàu hay gì đó giữa sóng biển đen ngòm mênh mông cũng được, miễn là anh còn sống thôi là tôi đã cảm tạ trời phật lắm rồi.

Nhờ gia thế của Huy mà hầu như toàn bộ lực lượng hải quan và cứu hộ đều đã huy động ra biển để tìm kiếm anh, nhưng mà tìm cả một đêm cũng không thấy bóng dáng của anh lẫn con tàu đâu cả.

Bao nhiêu tiếng trôi qua rồi, làm sao được bây giờ? Không tìm được thì làm sao bây giờ?

Tôi ngồi trên trực thăng bật khóc nức nở, anh Lâm và Dương mắt cũng đỏ hoe. Hai người cứ vỗ vai tôi động viên:

- Em về nghỉ đi, tìm thấy nó anh gọi điện cho ngay. Về nghỉ đi em, thức cả đêm rồi.

- Không, em không về. Em ở đây.

- Trực thăng hết nhiên liệu rồi, phải quay lại đất liền thôi, đổ nhiên liệu rồi mới ra biển tiếp được.

- Kệ, lúc nào họ đi thì lúc đấy em đi.

Hai người nói tôi không được nên đành chịu, chỉ biết đưa giấy cho tôi lau nước mắt chứ chẳng biết làm gì bây giờ nữa.

Máy bay tôi ngồi và máy bay của bố Huy ngồi cùng ra biển một lúc nên khi quay về tiếp nhiên liệu cũng đi cùng. Bố anh hai mắt đỏ ngầu, có lẽ vì thương con và cũng vì thiếu ngủ, khi bước xuống thấy tôi tiều tụy ngồi bệt dưới đất, chú ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm một lúc rồi quay đi.

Lúc ấy tôi nghĩ, may mà chú ấy không đuổi tôi đi. Nếu mà đuổi không cho tôi tìm anh nữa, chắc tôi chỉ có nước nhảy xuống biển để tìm anh mất. Không có Huy ở trên đời này nữa thì tôi thiết sống làm gì, đau đớn thế thì sống còn nghĩa lý gì? Thà tôi chết!!!

Khi trời sáng rõ, tập đoàn dầu khí kia cũng bắt đầu tham gia tìm kiếm anh cùng với đội cứu hộ, đại diện bên họ nói hôm qua đã ký hợp đồng với Huy xong xuôi, anh cũng mang các loại máy ra lắp ở giàn khoan rồi, lúc đoàn của công ty Huy rời mỏ Cá Ngừ Vàng là gần bảy giờ tối.

Biển thường có những vùng gió lốc không báo trước hoặc xoáy nước xuất hiện bất thình lình, tàu của anh đi đến một vùng biển cách đất liền khoảng gần 80 cây số thì gặp kiểu thời tiết này, sau đó mất liên lạc.

Tất cả mọi người dồn toàn lực tìm kiếm tung tích của Huy mấy ngày trời nhưng vô vọng, mà thời gian càng trôi đi, mong mỏi của tôi lại càng trở nên hoang hoải.

Vy cũng biết chuyện, cô ta chạy đến đây làm rùm beng một trận, khóc như long trời lở đất, đến ngày thứ hai thì bố mẹ cô ta đến, xót con nên lôi về. Còn gia đình anh, chắc mẹ anh bị huyết áp cao nên không ai dám nói, chỉ có mình em trai anh là đến, cũng tham gia tìm kiếm mấy hôm.

Đến hôm thứ năm thì hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa, hải quân thông báo cuộc tìm kiếm kết thúc, không tìm thấy tàu cũng chẳng tìm thấy xác. Tôi nghe xong thì cũng vứt sạch cả tự trọng, vội vàng lao lại, vừa khóc vừa ôm chân bố anh, van xin:

- Chú ơi, chú tìm anh ấy tiếp đi, chú tìm anh ấy tiếp đi chú. Anh ấy chưa chết đâu, anh ấy chỉ đang lạc đi đâu thôi. Chú tìm anh ấy đi chú, chú đừng bỏ anh ấy mà.

Bố anh hai mắt cũng đỏ hoe, mới có mấy ngày thôi mà tóc của chú ấy đã bạc trắng hết cả, khuôn mặt uy nghiêm thường ngày kia cũng không che giấu được nét mệt mỏi. Tôi thấy chú ấy im lặng không nói gì thì lại càng gào:

- Chú ơi, anh Huy là con chú mà. Chú tìm anh ấy đi, chú đừng để anh ấy nằm lại ở biển. Chú tìm anh ấy đi, cháu xin chú.

- Cô không thấy à? Tìm mấy ngày rồi có tung tích gì đâu. Cô biết một ngày tìm kiếm tốn bao nhiêu chi phí không?

- Cháu có tiền, chú ơi. Cháu có tiền. Cháu có một ít tiền ở đây, chú tìm anh Huy đi.

Lúc đó tôi có nghĩ được gì đâu, chỉ biết phải tìm anh thôi. Bố anh nghe xong thì bảo tôi:

- Tôi không nói đến tiền. Tôi đang nói đến sức lực của mọi người. Cô đi về đi.

- Không chú ơi, anh Huy chưa chết đâu, chú tìm anh ấy đi, cháu xin chú. Cháu chỉ có mình anh ấy thôi, bố mẹ cháu chết cả rồi, đời cháu chỉ có mình em trai và anh Huy thôi. Chú tìm anh ấy cho cháu đi, cháu xin chú, tìm anh Huy cho cháu đi.

Tôi vừa khóc vừa dập đầu lạy, lạy đến mức những người ở đó ai cũng phải nhìn tôi ái ngại, nhưng mà nhục nhã thì sao, nhục nhã mà đổi được anh trở về thì tôi chết cũng được, nhục có là gì?

Bố anh bị tôi ôm chân một lúc, cũng phải bất lực trước tôi, cuối cùng đành nói:

- Lâm, dẫn nó về đi.

Anh Lâm thấy tôi sống dở chết dở thế thì cũng chẳng nỡ để tôi ở lại nữa, đi lại gần lôi tôi về. Tôi vừa gào vừa bám lấy ống quần của bố Huy để van xin nhưng cả Dương cả anh Lâm lôi tôi, giằng tôi ra khỏi chú ấy rồi nhét tôi ra xe đi về.

Tôi ngồi trên xe chỉ biết đập kính ầm ầm, vừa đập vừa khóc:

- Thả em ra, thả em ra, các anh làm gì đấy, thả em ra để em tìm anh Huy.

Lần đầu tiên Dương không chiều theo ý tôi, anh nghiêm mặt bảo:

- Vân, về nghỉ đi. Có tin gì mọi người sẽ báo cho em, giờ em thế này thì làm sao mà sống nổi để đợi nó về nữa.

- Em vẫn đang còn khỏe lắm, anh nhìn đây này, em còn tìm được, anh thả em ra để em đi tìm anh Huy.

Tôi gào khóc một hồi, cuối cùng mệt và kiệt sức quá nên ngất xỉu. Chẳng biết đã thϊếp đi bao lâu, chỉ biết khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh cắm một chai truyền nước đang nhỏ giọt tong tong.

Cảm giác đầu tiên của tôi khi ấy là nghĩ mình vừa trải qua một giấc mơ, mấy ngày vừa rồi chỉ là mơ thôi, Huy vẫn còn đang bên tôi, còn trêu tôi như thường ngày đây này. Việc anh mất tích chỉ là ác mộng thôi, không phải là sự thật.

- Em thấy thế nào rồi? Mệt lắm không em?

Nghe có tiếng người nói chuyện, tôi mới nặng nề quay đầu lại nhìn, thấy Dương đang mặc áo blouse ngồi bên cạnh, nét mặt lo lắng nhìn tôi.

- Anh…

- Ừ, anh đây. Em đừng ngồi dậy, cứ nằm đi.

- Anh Huy đâu rồi ạ? Anh ấy không đến thăm em à? Anh ấy dạo này bận, chắc đang ở công ty hả anh?

Ánh mắt Dương thoáng qua tia bối rối, đâu đó còn có cả sự đau lòng và thương cảm, tôi thấy anh thế thì nước mắt bỗng trào ra, òa khóc nức nở:

- Anh ơi, anh Huy đâu rồi? Anh ấy sao chưa đến? Anh nói đi, anh Huy đâu rồi?

- Vân, em đừng như thế. Bây giờ em phải bình tĩnh, phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân nữa. Mọi người vẫn đang tìm Huy, em cứ yên tâm.

- Không, anh ấy có đi đâu mà phải đi tìm. Anh ấy đang ở công ty ấy, em phải đến thăm anh ấy mới được.

- Em đang ốm đấy em biết không? Em nhìn xem người em có còn tý thịt nào không, chỉ còn mỗi xương đây này. Em cứ như thế thì chết sớm đấy biết không?

- Không, em phải đi tìm anh Huy. Anh kệ em.

- Vân, em chấp nhận sự thật đi. Bây giờ em phải tỉnh táo mà chấp nhận hiện thực, em cứ như thế nó ở trên trời nhìn thấy cũng không yên lòng được.

Tôi không chịu nổi nữa, tim đau buốt như có một mũi tên găm vào, đau đến mức ngực muốn vỡ cả ra. Anh tốt như thế sao lại chết được? Anh giỏi như thế sao lại chết được? Anh bảo tôi chờ anh về cơ mà, sao lại chết được. Không phải đâu!!!

Tôi giật dây truyền ra rồi lồm cồm đứng dậy, ai ngờ vừa mới nhích người thì Dương đã ấn tôi xuống giường. Chưa bao giờ tôi thấy anh cáu giận mà hôm ấy anh thật sự nổi giận, quát tôi:

- Beta HCG trong máu em đang tăng đấy.

Tai tôi ù đi, không nghe được gì mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy:

- Anh điên à? Bỏ ra.

- Em biết Beta HCG là gì không Vân?

- Em không quan tâm, bỏ em ra, em phải đi tìm anh ấy.

- Như thế nghĩa là em có thể đang có thai đấy, em có biết không? Em không nghĩ cho em cũng được nhưng em phải nghĩ cho con của nó. Giọt máu duy nhất của nó.

Tôi sững người, nước mắt trên mặt như hóa đá, mở to mắt hỏi anh:

- Anh nói cái gì? Nói cái gì?

Dương cầm một bản xét nghiệm ở đầu giường, dúi vào tay tôi. Mắt anh đỏ hoe:

- Lúc em bị ngất, anh nghĩ bị suy nhược cơ thể nên cho xét nghiệm máu. Thấy Beta trong máu đang là 60 rồi. Mà em biết như thế nghĩa là gì không?

Không đợi tôi trả lời, Dương đã nói tiếp:

- Là hoàng thể của phôi thai đang phát triển, nghĩa là giai đoạn có thai sớm. Giai đoạn này phôi thai rất mong manh em hiểu không? Nếu phát triển thành túi thai nghĩa là em có thai, còn nếu hoàng thể teo đi nghĩa là sảy sớm khi cơ thể mình còn chưa biết. Em đang có thể có thai đấy, em biết không?

- Có thể… có thai…?

- Đúng rồi. Giờ em nằm yên đây nghỉ ngơi, tý nữa anh sẽ cho em ít thuốc bổ để hỗ trợ hoàng thể. Nhiệm vụ của em là không suy nghĩ nhiều, giữ tinh thần thoải mái, ăn uống đầy đủ. Hai ngày sau xét nghiệm Beta lại, nhớ chưa?

Tôi như người mất hồn, cứ vô thức lẩm bẩm trong miệng mấy câu:

- Có thai… hoàng thể… túi thai… con của… anh ấy.

Nói đến hai chữ “anh ấy” tôi lại òa khóc nức nở, cuối cùng Dương bất lực không làm gì được nên ôm lấy tôi vào lòng, để tôi tựa vào vai anh mà khóc. Anh vỗ vỗ lưng tôi:

- Nín đi, giờ mình phải vui lên. Em phải vui để giữ con của Huy, em nhớ chưa? Có thế nào thì nó vẫn bên em, bằng cách này hay cách khác thì nó vẫn bên em. Em hiểu không?

Đúng, bằng cách này hay cách khác thì anh vẫn bên tôi, máu của anh đang chảy trong người tôi đây này, giọt máu bé bỏng của anh. Tôi phải vui lên, phải mạnh mẽ lên, phải cố gắng để hoàng thể thành túi thai, rồi mai này sẽ thành một đứa bé của anh với tôi.

Cuối cùng, tôi ngừng khóc mà nghe lời Dương, nhắm mắt ngủ. Chỉ có ngủ thì tôi mới mơ thấy anh, chứ nếu tôi thức dậy, không có anh ở bên thì tôi sợ lắm. Tôi phải ngủ để được gặp anh mới được.

Thế là những ngày tiếp theo tôi rất chịu khó ngủ, ngủ bất chấp thời gian, không khóc nữa mà chỉ trơ mắt nhìn từng giọt từ dây truyền nước chảy vào tay, cảm giác tất cả mọi thứ trên thế giới đều vô hồn vô nghĩa.

Huyền đến thăm tôi, thậm chí thằng Tý cũng vào tận đây thăm tôi, nhưng tôi đã chẳng thể cười được nữa. Lòng tôi như tro tàn, lẳng lặng nuốt đau thương và nhớ nhung vào tận sâu trong tim, cố gắng nghĩ đến con để khỏa lấp đi nỗi nhớ khôn nguôi về anh, nhưng mà mỗi giây mỗi phút tôi đều giày vò tưởng chết.

Hai ngày sau, nhờ ơn trời phật, nhờ Dương chăm sóc, và có lẽ nhờ cả anh ở trên trời phù hộ mẹ con tôi, beta HCG của tôi tăng gấp đôi, được 146mIU. Mấy ngày tiếp theo đã lên được vài nghìn, gần hai tuần sau đó đã siêu âm được túi thai.

Tôi đã nín nhịn rất lâu, cho đến khi nhìn thấy một chấm nhỏ nhỏ qua màn hình siêu âm, cuối cùng tôi vẫn không kìm được mà cúi đầu bật khóc. Dương là người siêu âm cho tôi, lần này anh không ngăn tôi khóc nữa mà chỉ lặng lẽ ôm tôi, nhẹ nhàng nói:

- Em giỏi quá, con của em làm tổ trong tử ©υиɠ an toàn rồi kìa. Đợi tám tháng nữa sinh ra lành lặn khỏe mạnh là tất cả ổn thôi.

Trong cơn nức nở, hai mắt tôi nhòe đi nhưng vẫn cố ngước mắt lên nhìn anh rồi hỏi:

- Mọi người có còn ra biển tìm Huy nữa không anh?

Dương đau lòng nhìn tôi, khi thấy ánh mắt mong chờ đến mức gần như van xin của tôi, anh mới khó khăn gật đầu:

- Bố Huy vẫn đang tìm, em yên tâm. Nhà nó chưa từ bỏ đâu.

- Vâng, em biết rồi.

Không ai dám cho tôi về nhà nên tôi phải ở trong bệnh viện suốt, Huyền và anh Lâm, cả sư cô và bọn trẻ nữa cũng thường xuyên qua thăm, mua cái này mua cái kia, kể chuyện cho tôi nghe, chọc tôi cười. Nhưng mà tôi đâu còn niềm vui gì đâu mà cười?

Tôi ở viện suốt gần một tháng, trong thời gian này mỗi ngày tôi đều giống như người chết nằm trên giường, ngay cả cơm cũng ăn cho có lệ, mỗi lần nuốt đều như bò nhai rơm. Nếu không phải vì đứa con bé bỏng của tôi, có lẽ tôi đã chẳng còn động lực gì để duy trì mạng sống nữa.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ, kể cả năm mẹ tôi ra đi, tôi cũng không cảm thấy đau đớn khôn cùng như thế này. Ít ra, đối với bệnh tật của mẹ tôi, tôi đã có sự chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng mà Huy thì ra đi đột ngột quá, nhanh đến mức tôi chưa kịp trở tay, tôi không thể nào chấp nhận được.

Có lẽ suốt mấy năm qua tôi đã nảy sinh tâm lý dựa dẫm vào anh, thậm chí khi vào Sài Gòn tôi vẫn nghĩ về anh, lấy anh làm chỗ dựa tinh thần để tôi mạnh mẽ sống tiếp. Sau đó, khi chúng tôi quay lại một lần nữa, vì anh quá nuông chiều nên tâm lý ỷ lại của tôi càng nhiều hơn. Giờ không có anh ở bên, tôi chông chênh và đau đớn như rơi vào một vực sâu tăm tối, không thoát ra nổi, cũng mệt đến mức không muốn trèo lên.

Tôi cứ sống như thế, khổ sở như thế cho đến khi người nhà anh đến tìm tôi.

Hôm đó, tôi đang ngồi đọc các sách về thai giáo cho tịnh tâm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi uể oải nói vọng ra:

- Vào đi ạ.

Vy cùng mấy người nữa bước vào, có một bác gái trung tuổi trông có vẻ giàu có, một người khoảng gần bốn mươi tuổi đi theo, còn có cả em trai của Huy. Có em trai của Huy tức là mấy người họ là gia đình của anh nhỉ?

Tôi giật mình, vô thức sờ tay lên bụng như bản năng của người mẹ bảo vệ con, lùi về sau một ít.

Vy bước nhanh về phía tôi, mặt cô ta cũng có vẻ tiều tụy và gầy sọp đi nhưng sự kiêu ngạo trong đáy mắt thì vẫn thế. Cô ta nói:

- Ngồi yên đi.