Chương 20

Khi Cố Dĩ An nằm ngâm mình trong bồn tắm thì chợt nhận ra rằng bản thân đã bị lừa hoặc là ngay từ ban đầu cô đã nhìn lầm rồi chăng?

Sở dĩ ngay từ đầu Ôn Thần được chọn là vì anh thông minh, tính tình ôn nhu không hay nóng nảy, đối nhân xử thế mềm mỏng, vì vậy là ứng cử viên con rể được yêu thích nhất của nhà họ Cố.

Cố Dĩ An mơ hồ nhớ rằng khi anh là một tình nguyện viên ở Syria thì đã vô tình rơi vào tay của những kẻ khủng bố, bên kia đề nghị trao đổi vũ khí từ bên Z, đồng thời yêu cầu anh phải một mình giao nó. Khi đó Ôn Thần vẫn chưa xuất ngũ nên khi phải đối mặt với nguy hiểm một mình anh đã đi đến đó để giao vũ khí.

Đối mặt với sự khıêυ khí©h của những kẻ khủng bố anh luôn cười mà không hề mất bình tĩnh, mặc kệ những người đó chế giễu và đánh đập mình.

Khi đó, Cố Dĩ An không thể bình tĩnh khi nghe những lời sỉ nhục đó, nhưng Ôn Thần đã nói với vẻ khinh thường: “Một nam tử hán đại trượng phu luôn có thể thích ứng với mọi tình huống, tính mạng còn không giữ được còn nói gì đến đại trượng phu gì chứ? Đối diện với đầu súng thì đừng tỏ ra quá cứng rắn, quan trọng là phải giữ được mạng sống của mình. Hiểu không?”

Vì vậy, kết quả của ngày hôm đó là: Bản thân được anh giải cứu thành công, vì bảo vệ anh, bản thân đã bị phần tử khủng bố chém một dao.

Cố Dĩ An chạm vào vết sẹo trên vai trái, nhớ lại khi Thượng Quân Sách vì ra tay hãm hại Tô Tình - vợ của tổng thống Thượng Quân Ngạn. Nhà họ Cố lo lắng sẽ liên lụy đến mình nên đã vạch rõ quan hệ với Thượng Quân Sách rồi bắt cô đi xem mắt, nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình rốt cuộc lại là Ôn Thần đã xuất ngũ thì một ý tưởng ngay lập tức nảy ra trong đầu cô: kết hôn với anh sẽ là sự lựa chọn không tồi.

Thay vì tiếp tục bị nhà họ Cố uy hϊếp thì thà gả vào nhà họ Ôn còn hơn, vì dù sao dòng họ này vốn mạnh hơn nhà họ Cố.

Dẫu sao bản thân cô cũng có ân với Ôn Thần.

Ôn Thần thông minh linh hoạt, chỉ cần bản thân thành thật với anh về mọi thứ thì anh không thể không giúp mình.

Vì vậy ngay từ đầu, cuộc hôn nhân của cô là một sự sắp xếp có kế hoạch tốt, kết hôn với Ôn Thần thì chính là đã thoát được khỏi nhà họ Cố.

Nhưng bây giờ Cố Dĩ An phát hiện ra rằng: bản thân dường như có chút thông minh nhưng lại bị chính cái sự thông minh đó phản bội.

Mối quan hệ với Ôn Thần đã không còn trong sáng như trước, ngoại trừ mối quan hệ hợp tác gần đây có thể cảm nhận được sự bá đạo và chiếm hữu của anh, đặc biệt là trên giường dường như giống như một người hoàn toàn khác.

Anh có vẻ... thực sự thích mình.

Ý nghĩ này vừa hiện ra, Cố Dĩ An liền cau mày, trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày lại thêm một chút vướng bận cùng phiền muộn.



Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, hình như có người bấm chuông cửa.

Cố Dĩ An lau người mặc áo choàng tắm, mở cửa thì liền nhìn thấy Ôn Thần, lúc này cánh cửa đối diện phòng khách cũng đang mở, mấy người mặc đồng phục cảnh sát áp giải Thượng Quân Sách trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm từ bên trong đi ra, từ bên trong vẫn còn hai cô gái trẻ đang cúi đầu đi ra, họ đều ăn mặc rất hở hang...

Thượng Quân Sách nhìn thấy cô, vẻ mặt khó chịu giải thích với cô: “Không phải anh! Anh không có! Anh căn bản không biết bọn họ!”

Đột nhiên, mọi thứ tối sầm lại.

Một bàn tay bịt mắt cô lại.

Ôn Thần bịt mắt cô, đẩy cô vào trong phòng: “Ngoan, không nên nhìn cái không nên nhìn.”

Mặc dù không tiếp tục nhìn, nhưng Cố Dĩ An cũng hiểu tại sao Thượng Quân Sách bị cảnh sát bắt đi.

Gạ tình gái mại da^ʍ.

Còn gạ đến hai người.

...

Sau khi cửa đóng lại Ôn Thần rút tay về rồi đi đến bên bàn cà phê, đặt đồ ăn mang theo xuống: “Là anh kêu Yến Tống mang tới, đồ ăn khuya của Triều Đường cũng không tồi, đến đây ăn thử!”

Cố Dĩ An đứng tại chỗ nhìn anh lần lượt mở nắp hộp, mùi thơm làm cô thấy thèm ăn, cô quả thực có chút đói bụng bởi vì vận động quá lâu...

Nhưng bây giờ, không phải là thời điểm tốt nhất để ăn nhẹ lúc nửa đêm.

“Anh đã báo cảnh sát à?”

Ôn Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: “Sao thế?”



Cố Dĩ An lặp lại: “Thượng Quân Sách bị bắt là do anh báo cảnh sát đúng không?”

“Anh rảnh vậy sao?” Ôn Thần húp một ngụm canh bạch mộc, hưởng thụ nói: “Quả đúng là hương vị anh muốn, không tồi.”

Cố Dĩ An đi tới ngồi xuống, không nhắc tới Thượng Quân Sách nữa.

Đến khi bữa ăn tối kết thúc, cô cũng không có nói chuyện với Ôn Thần thêm lần nào nữa.

...

Sau khi Cố Dĩ An ngủ say, Ôn Thần lại đi ra khỏi phòng.

Anh nhìn phía đối diện chỉnh trang lại quần áo rồi nở nụ cười khinh thường.

Đến một trong những căn phòng ở cuối hành lang, lấy thẻ phòng ra quẹt để vào bên trong, Yến Tống và Hà Khải Tân ở bên trong nhìn thấy anh cuối cùng cũng đến thì lập tức khui sâm panh ăn mừng: “Không hổ danh là lão hồ ly! Chiêu này của anh chơi cũng thật nham hiểm!”

Hà Khải Tân rót một ly sâm panh kính Ôn Thần: “Thượng Quân Sách chắc giờ phải đang chửi thề ở trong phòng giam rồi!”

Ôn Thần nhấp một ngụm sâm panh, đi đến cửa sổ nhìn thành phố náo nhiệt dưới chân, nụ cười dần dần nở trên môi.

Yến Tống đi tới, giọng điệu có chút lo lắng: “Nhưng chơi Thượng Quân Sách như vậy mà không sợ bị cắn lại à? Vợ anh thông minh vậy thì sớm muộn cũng biết là anh làm.”

“Không quan trọng.” Trong mắt Ôn Thần tràn đầy sự châm chọc.

“Muốn chiếm được trái tim phụ nữ, làm quân tử còn chưa đủ, phải điên cuồng dùng mọi cách xua đuổi tất cả đối thủ, nếu cứ làm quân tử mãi thì cũng chỉ là liếʍ cẩu.”

Anh chậm rãi xoay người, uống cạn sâm panh trong ly, “Liếʍ cẩu, liếʍ cẩu đến cuối cùng thì...không còn gì.”

Nếu không khoảng thời gian Cố Dĩ An ở Tương Thành, tại sao lại đề nghị ly hôn với anh chứ?