Chương 3

Giặt xong mớ quần áo, bé Dâu bưng một chén chè mát lên phòng cho tôi. Đặt chén chè xuống bàn, con bé khẽ hỏi:

– Mợ, khi nãy… Mợ đâu cần đánh chị Hợi làm gì. Con thấy… chị ấy đi méc với chị Vũ…

Tôi nhìn con bé, khẽ cười:

– Con sợ gì hả Dâu? Cái con Hợi đó có khi nào mà không đi thọc mạch đâu, chuyện bình thường mà. Cỡ mà Mợ đánh nó mà nó không đi méc lại với chị Ngân thì mới là không bình thường đó.

Bé Dâu lúng túng:

– Nhưng mà con sợ Mợ Ngân… gây khó dễ cho Mợ. Con bình thường giặt đồ bằng tay cũng quen rồi, sau này Mợ không cần giúp con đâu Mợ.

Tôi lại cười, giải thích với con bé:

– Bình thường Mợ Ngân cũng đâu để Mợ sống yên đâu mà con sợ. Đã bước chân vào nhà này thì xác định phải chiến đấu, mới có chút xíu mà con đã sợ thì làm sao đi theo Mợ được hả Dâu? Mợ đánh con Hợi vừa là vì con vừa là vì Mợ, ở trong cái nhà này, con hiền quá thì kiểu gì cũng bị người ta lấn lướt. Con thấy chỉ mỗi một chuyện giặt quần áo mà tụi nó cũng tìm cách gây khó dễ được thì nói chi là chuyện lớn. Con nghĩ, nếu Mợ cứ im lặng nhìn tụi ranh con đó muốn làm gì làm thì sẽ được nó tha cho à?

Thấy bé Dâu nhìn tôi chăm chú, tôi lại cười nhạt, nói:

– Ở nhà họ Đường này, mạnh thì sống tốt, yếu thì bị nhốt lại, vậy thôi.

Nghe tôi nói thế, hai mắt bé Dâu đột nhiên sáng lên một chút không biết là đang nghĩ gì. Thật ra tôi cũng không muốn nói nhiều với con bé nhưng cứ để tình trạng này xảy ra, tôi sợ là con bé sẽ bị đám yêu tinh đó nhai đầu mất. Mọi chuyện cũng đều từ tôi mà ra, giúp con bé cũng coi như là giúp lấy tôi.

Bé Dâu im lặng một hồi rồi mới gật đầu lên tiếng:

– Dạ con hiểu rồi Mợ.

Tôi cười cười, tay bưng chén chè lên, tôi nói:

– Ừ con hiểu là tốt rồi, Mợ không muốn người làm của Mợ bị người ta ức hϊếp. Coi như Mợ chanh chua cũng được chứ nhìn thấy con đêm hôm ngồi ngoài hè giặt đồ… Mợ hơi bị xót.

Tôi nói xong lại vờ như là không để ý đến con bé, vừa múc một muỗng chè vừa liếc mắt nhìn, tôi thấy con bé đang mím môi cúi mặt. Thấy thế, tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo con bé xuống nhà ngủ sớm đi.

Đợi bé Dâu bước ra khỏi cửa phòng, tôi ở đây có chút trầm ngâm ngồi nhìn ra ngoài. Ba tôi từng dạy, muốn làm được việc lớn thì nhất định phải có người dưới trướng trung thành. Bé Dâu là người được việc lại thông minh, tôi biết con bé ngoài tôi ra còn nghe lời một người nữa nên việc cần làm bây giờ nhất là biến con bé thành người của mình. Cũng may cho tôi là bé Dâu nó hiền chứ gặp phải con Hợi chanh chua kia thì có mà chết sớm vì nó.

Thở dài một hơi, con đường phía trước còn dài lắm, một bước đi sai thì có dùng vạn thứ cũng không thể quay lại được.

__________

Mấy ngày sau, tên Cảnh cũng không thấy thò mặt về. Tôi có gọi cho anh ta hỏi thăm thì toàn nghe bảo là bận, anh ta là chồng tôi mà nói chuyện với tôi không quá ba câu, cứ như tôi là phần tử khủng bố cần tránh xa không bằng. Nghĩ tới là bực hết cả mình, chồng với chả con.

Còn về chuyện con Hợi, không biết là sợ hay là như thế nào mà tôi thấy nó không còn khó dễ bé Dâu nữa. Chỉ có điều, quần áo tôi để giặt lâu lâu lại bị rách vài chỗ, đúng là cái bọn tha hóa mà. Đợi một ngày bà đây có tiếng nói thì bọn mày sẽ biết tay bà.

……….

Sáng của mấy ngày sau.

Dạo hổm rày tôi thấy bé Dâu nó bận tối mắt tối mũi, ngoài giờ ăn cơm ra thì muốn gặp con bé cũng hơi khó khăn. Đám người làm trong nhà thì vẫn thờ ơ với tôi y như lúc trước, mẹ chồng tôi thì dung túng cho bọn chúng nên tôi cũng không muốn vạch trần làm gì. Cỡ như bà coi tôi là dâu con trong nhà, chỉ cần bà nói một câu thì chẳng có đứa nào dám coi thường tôi được. Đằng này, mẹ chồng tôi cũng chẳng coi trọng gì tôi đâu, tôi chắc là thế.

Mà nghĩ cũng đúng, tôi là do ông nội chồng tôi gật đầu nên tôi mới được về đây làm dâu chứ chồng tôi với mẹ chồng tôi coi bộ là không thích gì tôi cho lắm. Lý do vì sao thì tôi không biết, mà chắc là do nhà gái tự đưa con gái đến miệng nên nhà trai không thích cũng nên, tôi đoán là vậy.

Còn về phần ông nội chồng tôi là ai… tôi đến giờ cũng chưa được biết.

……….

Ăn sáng xong, ở trên phòng nhàm chán không biết làm gì nên tôi xuống dưới nhà tìm bé Dâu đi dạo. Đi hết một vòng từ trên xuống dưới mà vẫn không thấy con bé đâu, nghĩ trong bụng chắc là con bé đang bận tay cái gì đó nên cũng thôi, một mình tôi lên phòng ngủ tiếp cho qua ngày. Vừa bước đến cầu thang liền gặp con bé chạy ào tới, thấy tôi, con bé thở dốc mấy hơi rồi mới nói.

– Mợ… Mợ tìm con.

Tôi nhìn con bé một vòng từ trên xuống, đầu cổ tóc tai dính đầy bụi bẩn, có chút ngạc nhiên tôi liền hỏi:

– Con làm cái gì mà dính đầy bụi trên đầu vậy?

Bé Dâu cười hì hì trả lời:

– Con… con làm chút công việc ngoài hè, nghe tiếng Mợ kêu nên con chạy vô coi Mợ có sai biểu gì không á?

Tôi giúp con bé phủi bụi trên đầu xuống, vừa phủi tôi vừa nói:

– Ừ, thôi con làm gì làm đi, Mợ…

– Con Dâu đâu rồi, làm gì trong đó lâu vậy, ra đây coi.

Tôi còn chưa kịp nói hết lời thì đã nghe tiếng con Hợi the thé cất lên. Nhìn ra ngoài cửa, thấy con Hợi đang đứng kênh kiệu nhìn tôi, thấy tôi nhìn nó gật đầu chào một cái cho có lệ rồi tiếp tục lên tiếng:

– Người ta đang đợi mày ngoài đó mà mày đi đâu vậy, làm biếng hả mày?

Bé Dâu cuống quýt trả lời:

– Em nghe rồi, chị đợi em chút.

Con Hợi nhìn nhìn tôi, nó liếc mắt chề môi:

– Ra lẹ đi, ở đó mà đợi với chờ.

Nói rồi nó quay sang tôi, cười nhếch môi chào lớn:

– Mợ Tâm, đi trước à.

Nói xong, nó không kịp đợi tôi trả lời liền quay cái mông lắc lắc rời đi. Tôi đứng nhìn theo nó, nghiến răng nghiến lợi, nói:

– Mẹ cái con Hợi này, sao không leo lên đầu tao ngồi luôn đi.

Thấy tôi có vẻ tức giận, bé Dâu nắm lấy tay tôi khuyên giải:

– Mợ, chị Hợi tính tình vậy đó chứ không có gì đâu. Mợ đừng để ý làm gì cho bực mình, kệ chỉ đi Mợ.

Tôi định là lôi con Hợi chửi cho một trận nhưng nghe con bé Dâu nói lại thôi. Tôi đánh hay chửi con Hợi gì thì nó cũng không dám chống đối lại tôi, chỉ sợ là nó gây khó dễ cho con bé Dâu mà thôi. Thôi nhịn vậy, vì tương lai con em chúng ta.

– Mà con làm gì ngoài đó vậy? Có chuyện gì gấp mà kêu tới con?

– Dạ mấy chuyện trong nhà ấy mà Mợ, nay mai gì Bà đi khoá niệm Phật nên bây giờ tụi con hơi bận rộn chút. Mà có gì thì Mợ kêu con một tiếng là con nghe à, nha Mợ.

Tôi gật đầu:

– Ừ có gì Mợ kêu, con làm gì thì làm đi.

Nói xong tôi để cho con bé ra ngoài làm việc, còn tôi thì lại lên phòng xem phim nghe nhạc cho qua ngày. Thật, nếu cứ cái đà này, tôi có ngày sẽ điên lên mất thôi, chán ơi là chán mà.

…………

Sang ngày hôm sau, con bé Dâu cũng y như hôm trước bận rộn luôn tay luôn chân. Tôi thì ít khi ra khỏi biệt thự của nhà họ Đường, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng với xuống phòng ăn. Vυ" Bắc dạo này coi bộ bận nên không tìm tôi dạy lễ nghi nữa, tôi khỏe ra được mấy phần.

Tôi thấy trong người không được khoẻ lắm nên đi xuống dưới nhà tìm bé Dâu, khi nãy tôi có nhờ người nhắn kêu con bé lên mà mãi không thấy nó đâu nên giờ tôi phải đi tìm. Xuống dưới nhà, tôi đi một vòng cũng không thấy con bé đâu, thấy vậy tôi liền bước ra sân sau kéo đại một chú đang làm vườn để hỏi.

– Bé Dâu đâu rồi chú?

Chú làm vườn lễ phép trả lời tôi:

– Dạ Mợ, con Dâu nó phụ đóng xích đu cho Mợ Ngân ở trong kia kìa Mợ.

Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi lại:

– Đóng xích đu?

– Dạ đóng xích đu, đóng hổm rày rồi Mợ.

Mẹ bà nó, thì ra là chị Ngân kêu con bé đi đóng xích đu, vậy mà tôi cứ tưởng con bé làm công chuyện gì cho mẹ chồng tôi chứ. Cái này rõ ràng là kiếm chuyện rồi, trong nhà họ Đường biết bao nhiêu người làm mà không kêu lại đi kêu con bé nhỏ xíu đi đóng xích đu? Vậy mà con bé Dâu cũng không nói cho tôi biết, sao nó hiền dữ vậy trời?

– Trong nhà mình bộ hết người làm hả chú mà kêu con bé Dâu đi đóng xích đu?

Chú làm vườn nhìn tôi gãi gãi đầu:

– Dạ có đâu Mợ, tại Mợ Ngân không có kêu tụi tôi nên tụi tôi đâu dám làm. Làm tầm bậy tầm bạ bị chửi chết đó Mợ.

Rõ ràng rồi nhỉ? Ức hϊếp người quá đáng mà.

Kìm lại cơn giận trong lòng mình xuống, tôi khẽ hỏi:

– Đóng xích đu ở chỗ nào vậy chú, sao tôi nhìn không thấy?

Chú làm vườn chỉ tuốt vô trong kia, chú nhanh miệng:

– Ở trong trỏng đó Mợ, Mợ ra đằng trước là có đường đi vô à. Tại Mợ ít xuống đây nên không biết, trong vườn nhà mình rộng lắm, trong kia có nuôi chim nuôi thỏ nuôi cá trồng hoa tùm lum hết. Chiều chiều Bà với Mợ Ngân cũng thường ra đó ngồi chơi.

Ồ hóa ra là có chỗ tán dóc lý tưởng vậy, đó giờ mẹ chồng tôi có kêu tôi ra đi cùng bà đâu mà tôi biết. Hôm bé Dâu định đưa tôi đi vòng nhà tham quan mà tôi lại thích cái sân dưới phòng mình hơn nên ít đi qua bên đây. Đất gì rộng khϊếp, có mà leo lên xe để người ta chở đi vòng vòng may ra mới hết đất của họ Đường.

Tôi nghe theo lời chú làm vườn đi vòng ra trước rồi theo cái lối nhỏ đi vào trong vườn. Đúng là đi sâu vào trong một chút thì có cái vườn hoa nhỏ rất đẹp. Tôi bước từng bước vào trong, chưa kịp nhìn thấy hết hoa trong vườn thì lại bắt gặp cảnh con bé Dâu đang hì hục đóng cọc làm xích đu. Sẽ không có gì đáng nói nếu như hơn chục con người ở đây cùng giúp con bé làm, còn đằng này… chỉ có mỗi con bé hiền lành của tôi là đổ mồ hôi đóng ì ạch từng cái cọc thật to…

– Mày đóng nhanh lên đi, đóng từ hôm qua tới giờ mà không xong cái cọc. Mày đóng không xong thì khỏi ăn cơm đi.

Tiếng con Hợi chanh chua vang lên, bé Dâu thì hoảng hồn tay chân mạnh bạo hơn trước. Phía bên cạnh, tiếng con Vũ khe khẽ cất lên:

– Thì nay đóng không kịp thì mai đóng, mai đóng không kịp thì mốt đóng. Cái xích đu này giao cho nó, nó làm chừng nào xong thì thôi. Mợ cũng không cần gấp phải không Mợ Ngân?

Chị Ngân nghe con Vũ hỏi, chị ấy cười nhạt, trả lời:

– Ừ, Mợ không cần gấp. Sức con nhỏ yếu để từ từ nó làm.

Một người trong đám đứng nhìn chắc là thấy tội bé Dâu quá nên mới lên tiếng:

– Mợ Ngân, hay là để con phụ bé Dâu một tay cho mau xong. Hồi nãy con nghe tiếng Mợ Tâm kêu nó, sợ là…

Bé Dâu nghe vậy liền quay ra hỏi chị Ngân, giọng con bé run rẩy:

– Mợ Ngân, Mợ để con chạy ra coi Mợ Tâm kêu con có gì không rồi con chạy ra làm tiếp. Sáng giờ Mợ Tâm không được khoẻ, con chưa có lấy thuốc cho Mợ nữa.

Con Vũ nghe vậy liền đi tới gần đẩy con bé Dâu ngã xuống, giọng nó vang vọng:

– Mày đừng có kiếm cớ, tao không có nghe tiếng Mợ nào kêu mày hết. Mày kiếm chuyện để làm biếng không làm hả con?

Chị Ngân đứng dậy, gương mặt xinh đẹp nhưng lời nói thì như phun thuốc độc:

– Vũ, em để cho con bé vào tìm Mợ của nó đi. Có gì… hôm nay kêu nhà bếp khỏi chừa cơm cho nó. Cái thói biếng làm như nó thì ăn uống chi cho tốn cơm tốn gạo. Đúng là chủ nào tớ… à không phải, chủ nào chó nấy.

Con bé Dâu lầm lũi lau nước mắt, tôi giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, nóng còn hơn nhiệt độ trên trán tôi nữa. Bước từng bước vào trong, giọng tôi khẽ cất:

– Hay cho câu chủ nào chó nấy của chị Ngân, ý chị nói chủ là chủ làm sao, còn chó là chó như thế nào hả chị?

Chị Ngân nghe tiếng của tôi, chị ta thoáng giật mình giây lát, nhưng rất nhanh sau, chị ta đã khôi phục lại bộ dáng đoan trang như thường ngày.

– Tâm, chị nghe nói em không được khoẻ. Nếu không khỏe thì lên phòng nằm nghỉ đi, ra đây làm gì cho trúng gió.

Tôi bèn cười:

– Ra đây mới biết là chị bắt con bé đi theo em đóng cọc xích đu đó chị Ngân. Sao con Vũ với bọn họ đứng đó chị không kêu? Chị biết em đang bệnh mà còn giữ con bé Dâu lại làm gì? Chị định bỏ đói con bé hả, chị cũng dữ quá ha?

Chị Ngân tỏ ra vô tội:

– Em nói oan cho chị rồi đó Tâm, chị có đòi bỏ đói bé Dâu đâu. Còn về chuyện đóng cọc, mấy người ở đây là làm nãy giờ rồi, người ta nghỉ mệt chút cũng không được hả em?

Đúng là thảo mai, sống mà cứ thích diễn tuồng. Tôi khinh!

Tôi đi tới chỗ bé Dâu, nắm lấy bàn tay thô ráp rớm máu, lòng tôi có chút chua xót, tôi nói với con bé.

– Con đứng dậy đi, đi vào nhà với Mợ.

Bé Dâu nhìn tôi, nó khóc thút thít:

– Mợ… Mợ…

Tôi cũng muốn khóc theo, liền quát lên để kìm lại:

– Đứng lên theo Mợ vào trong, chuyện này không phải chuyện của con làm. Người làm trong nhà này có chết hết thì cũng không cần con phải làm những chuyện này. Đứng dậy, đi!

Bé Dâu gật gật, nó đứng dậy từ chỗ sình đất rồi nắm lấy tay tôi bước ra ngoài. Tôi kéo con bé đến trước mặt chị Ngân, tôi cười lạnh, gằng từng tiếng:

– Sau này chị muốn đóng xích đu thì nên kêu con ở của chị làm, người của em không có nghĩa vụ đi đóng xích đu cho chị. Còn nếu chị cảm thấy chị cần con bé Dâu theo phục vụ thì đuổi con Vũ đi đi, em nhường bé Dâu cho chị. Sống chung một nhà mà chèn ép nhau làm gì?

Chị Ngân tức lắm nhưng vẫn phải giả vờ hiền lành không biết gì:

– Tâm, em nói gì chị không hiểu, chị có chèn ép em khi nào đâu?

Tôi cười nhạt:

– Hiểu hay không thì tự chị biết chứ, em chỉ nói vậy thôi. Em thì dễ chịu lắm, nếu chị cần nhờ người thì cứ nói với em một câu. Nhưng nhờ là nhờ thế nào thì chị cũng nên hiểu chút đỉnh, chị coi đi, tay chân con bé còn nhìn ra là tay con gái nữa không?

Chị Ngân nhìn thẳng vào tôi, ý tứ không vui lắm:

– Em lại làm quá lên rồi đó Tâm, chị thấy có gì đâu mà em căng thẳng vậy. Chỉ là một con ở thôi mà, cần gì vì nó mà gây mất lòng chị em?

– Con ở thì vẫn là con ở đi theo em, chị muốn gì nên hỏi em một tiếng chứ? Nay mai em bắt con Vũ đi cuốc đất trồng hoa cho em thì chị chịu không? Với lại, ý chị thế nào, em không phải là không biết, chị không cần giải thích thêm nữa đâu.

Nói rồi, tôi lại nhìn về phía con Hợi, tôi liếc mắt cảnh cáo nó một cái rồi kéo tay con bé Dâu đi trong sự hồi hộp của tất cả những người đang đứng ở đây.

Kéo bàn tay của con bé, tôi cảm thấy mình có lỗi với con bé hơi nhiều. Cũng vì tôi làm chủ mà không có tiếng nói mới để con bé thành ra như vậy. Từ đầu khi về đây, con bé đã vì tôi mà bị chị Ngân chèn ép. Tôi thấy những chuyện vặt vãnh kia không đáng để gây nhau nên tôi không nói gì. Còn bây giờ, chuyện đã đi tới nước này, không kéo con bé lên thì bọn chúng sẽ nhấn chìm con bé tội nghiệp này mất. Tôi thì chẳng sợ gì đâu, chỉ sợ con bé này vì tôi mà bị liên lụy, nó… vẫn còn nhỏ quá.

Đi ngang qua chị Ngân, chị ta lại khẽ cất tiếng:

– Trước mặt bao nhiêu người, em làm vậy là không đúng đâu Tâm. Nếu chuyện này tới tai mẹ…

Tôi liếc mắt nhìn sang chị ta, môi khẽ nâng lên một chút, tôi nói chắc nịch:

– Em không sợ, chuyện này… em không sai.

……….

Kéo con bé vào trong, bắt con bé tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó tôi kéo con bé lên phòng, bắt nó ngồi im cho tôi thoa thuốc.

Thoa đến chỗ vết thương hở, con bé giật tay mấy cái, tôi phải kéo tay con bé giữ chặt mới có thể thoa thuốc tiếp cho nó. Vừa thoa tôi vừa càm ràm:

– Sao chuyện vậy mà con không nói cho Mợ nghe, cái gì cũng giấu giấu là sao hả Dâu?

Bé Dâu mếu máo:

– Con sợ Mợ nghe… Mợ lại giận rồi tùm lum chuyện nữa.

Tôi cau mày nhìn con bé:

– Vậy bây giờ thấy đủ tùm lum chưa, con giấu Mợ nên mới tùm lum chứ nếu không giấu thì đã không có chuyện gì rồi. Con nghĩ con đi theo Mợ mà Mợ có thể đứng trơ mắt nhìn con bị người ta ăn hϊếp hả Dâu?

Bé Dâu lại thút thít:

– Con… con…

Thấy con bé rơi nước mắt, tôi lại không nỡ mắng nặng lời. Thoa thuốc nhè nhẹ lên tay con bé, tôi nói nhỏ tiếng:

– Nói thiệt, Mợ coi con là em gái trong nhà chứ không coi con là người làm của Mợ đâu. Mợ về đây công nhận là không được ai tôn trọng thiệt nhưng chỉ là bây giờ thôi, sau này chắc chắn sẽ không như vậy. Tính Mợ chắc còn cũng biết, thế nên sau này nếu có chuyện gì xảy ra, con nhất định phải nói cho Mợ biết đầu tiên. Mợ với con bây giờ coi như chung một thuyền rồi, Mợ tốt con tốt, con mà bị ức hϊếp thì người ta cũng coi thường Mợ thôi. Hiểu chưa?

Bé Dâu gật gật, nó nỉ non:

– Con hiểu… rồi… Mợ.

Tôi nhìn thấy vẻ cam chịu trên mặt con bé, phút chốc tôi lại thở ra một hơi, giọng nói cũng trầm xuống một chút:

– Dâu, không phải con cứ hiền lành là sẽ được người ta thương đâu con. Con sống ở nhà họ Đường này, Mợ không tin là con không hiểu nguyên tắc ở đây. Nếu con cứ hiền như thế này, Mợ nghĩ Mợ không giữ con lại được.

Bé Dâu nghe tôi nói thế, nó cuống hết cả lên:

– Mợ, Mợ đừng bỏ con mà Mợ…

Tôi vỗ vỗ nhẹ lên tay con bé, khẽ cười:

– Mợ không có bỏ con, Mợ nói là để con suy nghĩ kỹ. Trước hay sau gì thì Cậu con cũng sẽ có thêm vợ nhỏ, Mợ không lạ gì chuyện này ở nhà họ Đường. Vậy nên người Mợ cần là người bên ngoài hiền lành, bên trong cứng rắn khéo léo mới giúp Mợ về sau này được. Con thì cái gì cũng tốt nhưng lại quá hiền, Mợ không muốn con cái của Mợ sau này bị người khác coi thường đâu con.

Bé Dâu nhìn tôi, miệng nó ấp úng:

– Mợ… con…

– Con không cần trả lời ngay đâu, từ từ về suy nghĩ. Dù con có theo Mợ được hay không thì Mợ vẫn thương con mà.

Bé Dâu không trả lời, tôi đoán là nó đang suy nghĩ. Tôi nói những lời này cũng vì muốn tốt cho con bé thôi, nhà họ Đường là loại gia tộc gì, khắc nghiệt ra sao, không phải con bé không biết. Sống ở đây, hiền lành chẳng có tác dụng gì, nó chỉ làm giá trị con người mình trở nên rẻ rúng mà thôi. Mà tôi, tôi lại không thể vừa sống ở đây vừa bao dung che chở mãi cho con bé được. Chuyện cần làm của tôi còn rất nhiều, cái mạng này của tôi không biết là có toàn vẹn được không nữa, nói gì đến chuyện che chở cho người khác. Haiz!

– Mợ Tâm, Cậu Cảnh kêu Mợ xuống phòng Bà có chuyện gấp.

Nghe tiếng gọi ngoài cửa, cả tôi và con bé Dâu đều giật mình nhìn nhau đầy lo lắng. Nghĩ nghĩ tôi khẽ cất tiếng vọng ra:

– Ơi Mợ nghe rồi, có Mợ Ngân ở dưới đó luôn không vậy?

Tiếng trả lời vang vọng vào:

– Dạ có Mợ, Mợ xuống nhanh nha, Cậu với Bà chờ.

– Được rồi, Mợ xuống ngay.

Tôi nhìn bé Dâu rồi nhếch môi khẽ cười một cái, thủ đoạn của mụ Ngân cũng nhanh đấy, mới đây mà mời được chồng tôi về rồi à?

Bé Dâu nắm lấy tay tôi, giọng nó hơi run:

– Mợ, chắc là Mợ Ngân nói lại với Cậu rồi, bây giờ… làm sao hả Mợ?

Tôi nhìn thấy ánh mắt trong suốt tĩnh lặng trên mặt con bé, bất giác tôi nở nụ cười hài lòng:

– Làm sao là làm sao hả con, Cậu kêu thì mình xuống thôi. Đi, đi theo Mợ xuống hầu chuyện với Cậu con đi, đi.

———