Chương 48: Hoa nở

Chương 48 : Hoa nở

Tôi bước đến và ngước nhìn Tô Minh, "Có chuyện gì với anh vậy?"

Tô Minh không nói gì. Nhìn tôi với khuôn mặt âm trầm, tôi thấy lưng mình lạnh buốt, "Anh ơi. Có chuyện gì vậy?"

Thật bất ngờ, Tô Minh bất ngờ mở quần áo của tôi, bất kể Mặc Linh có còn ở đó không. Tôi đã rất sợ , tôi vội giữ nó xuống. Khuôn mặt tôi nóng bừng, và tôi gắt gỏng, "Tô Minh. Anh đang làm gì vậy?"

"Kiều An, đừng sợ, nếu anh ta nổi thú tính . Tôi sẽ giải quyết anh ta." Mặc Linh hùng hổ đáp

"Chỉ với một mình ngươi ?" Tô Minh liếc mắt khinh miệt Mặc Linh. Đột nhiên ôm tôi vào eo tôi và đi về phía thang máy mà không ngoảnh lại.

Tôi đã bị anh ấy giữ suốt quãng đường, mặc dù anh ta không nói. Nhưng tôi có thể cảm thấy có rất nhiều sự khó chịu và tức giận trong mắt của anh ấy. Nhưng tôi không biết mình đã làm anh ấy tức giận ở đâu. Tôi chỉ cảm thấy ngực tôi có chút đau.

Cho đến khi trở về nhà, anh đột nhiên rời khỏi cơ thể của Tô Minh. Rồi đặt tôi xuống giường và bắt đầu cởϊ qυầи áo mà không nói lời nào. Tôi vật lộn một cách tuyệt vọng, vì điều này xảy ra đột ngột, với một số yếu tố không thể giải thích được. Tôi không thể hợp tác.

Nhưng sự chênh lệch về sức mạnh vẫn khiến tôi gặp bất lợi, "Dương Khải, em không muốn như thế này, em không thích nó, hãy để em đi."

Vừa nói xong, và chiếc áo phông của tôi đã được Dương Khải cởi ra, chỉ còn lại lớp bảo vệ cuối cùng. Anh dừng tay lại, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da tôi, hơi run rẩy.

"Chết tiệt." Dương Khải phẫn nộ vô hạn. "Anh biết kiểu gì điều đó cũng xảy ra. Em có khó chịu không?"

Tôi lúc này mới phát hiện nụ hoa được Lâm San ám lên ngực tôi đang dần nở rộ. Hoa văn màu đỏ của bông hoa lan ra khắp cơ thể của tôi giống như mạng nhện trên cơ thể tôi và trải ra toàn bộ cơ thể.

"Có hai cơn đau tối nay, nhưng em không nghĩ nó sẽ như thế này."

Tôi không ngờ loài hoa này lại nở nhanh như vậy và cơn đau nhẹ không gây nghi ngờ, rồi sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Thật đáng buồn nếu những ngày tháng tươi đẹp sắp tới tôi sẽ không còn tồn tại nữa.

Mũi tôi chua chát, tôi cố gắng cầm nước mắt, mỉm cười và nắm lấy tay Dương Khải, "Không sao, dù sao thì em cũng sẽ chết không sớm thì muộn, nhưng có thể ngày ấy sẽ đến sớm hơn. Nếu em chết, anh sẽ không sợ bị Lâm San đe dọa về những manh mối thân xác của anh. Sẽ không còn gánh nặng nào cho anh "

"Kiều An, em đã hứa với anh là em phải sống tốt mà."

Đôi mắt đen của Dương Khải nhìn vào tôi thật lâu, dương như anh ấy đang cố để không khóc, và điều đó khiến trái tim tôi run rẩy. Anh ấy sao vậy ?

"Những bông hoa này sắp nở rồi, sẽ sớm thôi …" Tôi lí nhí nói với Dương Khải

"Đây chỉ là ảo ảnh, nếu không lúc nãy Lâm San đã xuất hiện trước chúng ta rồi. Vì cô ta muốn có được Chuông Linh Hồn , cô ta sẽ không để em chết dễ dàng như vậy."

Dương Khải cau màu tỏ rõ vẻ khó chịu, đồng tử của anh ấy đen tối hơn thường ngày và một luồng âm khí mạnh thoát ra từ anh. "Có thể hơi khó chịu, nhưng em hãy chịu đựng, anh sẽ giải quyết mọi thứ."

Dương Khải đưa tay ra và ấn nó vào trung tâm của bông hoa. Đầu ngón tay anh ta có một ngọn lửa mầu tím, và ngọn lửa thâm nhập vào da tôi với một chút mát mẻ.

Tôi tin anh, nên tôi nhắm mắt lại và thả lỏng bản thân.

Ban đầu, độ mát chỉ còn một chút, rồi tăng dần, cho đến khi cuối cùng tôi cảm thấy như mình rơi xuống hầm băng vào mùa đông. Cái lạnh xung quanh tôi lan khắp cơ thể, thấm vào da, hòa vào máu xương, rồi tôi không còn nhiệt độ nữa.

Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ hơn rồi tôi thấy tôi đang rơi xuống, rơi xuống vực thẳm vô tận, bị đóng băng, và tôi không còn cảm nhận được ánh sáng và sự ấm áp của thế giới.

Trời tối xung quanh, gió mát rít, và tuyết phủ kín mọi thứ, không nơi nào có.

Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng có một giọng nói liên tục vang lên bên tai, không thể phân biệt nam nữ và hướng dẫn tôi tiến về phía trước.

Bàn chân tôi lạnh toát không thể đứng vững. Tôi đi về phía trước ra khỏi không gian nhỏ. Bên trong là một hang động rất lớn, được bao quanh bởi các cột băng, xen kẽ khắp mặt đất, gắn trên đỉnh tường và nhiều hình dạng khác nhau tỏa sáng rực rỡ.

Càng đi xa, cái lạnh càng nặng nề. Mặc dù tôi gần như đã bị đóng băng đến tê liệt trong một thời gian dài,nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy có một hơi thở lạnh hơn đang tiến về phía mình.

Với một âm thanh "bụp", một tảng băng rơi từ trên cao xuống và suýt đập vào chân tôi. Tôi rút chân lại một cách vội vã, cố gắng đi lại, nhưng thấy rằng tảng băng phản chiếu một khuôn mặt.

Một quan tài mầu xanh bạc được phản chiếu,bên trong là một khuôn mặt đẹp trai với sự thờ ơ quen thuộc, một đôi mắt khát máu đen tối.

"Dương Khải?"

Có một tia sáng lóe lên trên đầu, và tôi nhìn lên cao và thấy một cỗ quan tài băng khổng lồ màu xanh ở giữa trung tâm hang. Tôi không thể thấy rõ vì nó quá cao, nhưng tôi có cảm giác rằng có ai đó bên trong.

Tôi nhìn xung quanh và muốn trèo lên tảng băng, nhưng lúc này, một lực vô hình kéo tôi về phía cái lỗ. Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, và rồi tôi nghe thấy ai đó gọi tôi vào tai.

"Kiều An, Kiều An, nghe lệnh bổn đại thần ta mau tỉnh lại."

Tôi mở mắt ra và thấy mình đang ngủ trên giường, xung quanh là một vật trang trí rất đơn giản. Và đúng là tôi đang nằm trong bệnh viện, và Mặc Linh đang ngồi bên cạnh tôi.

"Có chuyện gì với tôi vậy?" Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng tôi cảm giác yếu vô cùng. Tôi vẫn lcamr giác có một sự lạnh giá trong người lại vội hỏi "Hôm qua tôi có về nhà không?"

"Chính Tô Minh đã đưa cô đên đây. Cô bị sốt bốn mươi độ. Cô đã ngủ cả ngày lẫn đêm. Hôm nay là ngày mười lăm. Nếu cô không thức dậy, kế hoạch đêm nay sẽ không được giải quyết."

"Há?" Tôi ngạc nhiên, "Làm thế nào tôi có thể bị sốt?" Tôi quay lại và nhìn xung quanh và không thấy Dương Khải đâu… "Còn Tô Minh thì sao?"

"Ai biết được, tôi không biết con ma điên đó đã đi đâu." Mặc Linh rõ ràng không hài lòng với điều này. "Hãy nhớ kỹ điều này và ghim nó vào đầu, tôi không phải là bảo mẫu. Tôi đang đi bắt ma để lấy linh hồn, nhưng tôi phải chăm sóc cô cả ngày lẫn đêm, cô nợ tôi lần này, hãy nhớ trả lại nó. "

Tôi không quan tâm lắm anh ta đang nói gì, chỉ có một suy nghĩ trong đầu tôi,tôi đẩy anh ta ra và nói: "Anh ra ngoài trước đi, tôi có việc phải làm."

"Có chuyện gì vậy?" Mặc Linh phớt lờ tôi và nói, "Tôi phải nói chuyện với cô về kế hoạch hành động tối nay."

"Ồ, anh ra ngoài trước đi, tôi có việc phải làm, anh đứng đây làm tôi thấy bất tiện " Tôi che ngực và đẩy mạnh anh bằng một tay.

Mặc Linh cau mày sốt ruột và đứng dậy khỏi ghế và bước đi. "Hóa ra cô ta cũng rắc rối y như một người phụ nữ vậy"

"....."

Tôi không phải là một người phụ nữ trong mắt anh ta?????? !

Mặc Linh ngươi chờ đấy, chồng ta sẽ cho ngươi biết tay!

Tôi nghiến răng. Sau khi chắc chắn rằng anh ta đã đi, để nhìn rõ hơn, tôi đi vào phòng tắm và nhấc quần áo lên. Hoa văn mầu đỏ trên khắp cơ thể tôi đã biến mất,Bông hoa cũng đã thu mình lại thành một cái nụ, giống hệt như cái đầu tiên, Chỉ có phần trung tâm bông hoa, một tia sáng màu tím mờ nhạt chiếu sáng.

"Dương Khải, thực sự đã giúp tôi sao?" Tôi nghiến răng, "nhưng anh ấy đã đi đâu?"

Tôi lập tức trở lại giường để tìm áo khoác và lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Minh. May mắn thay, lần này nó nhanh chóng được kết nối ở đó, "Dương Khải, anh có khỏe không? Anh đang bị thương ở đâu à? Dương Khải, nói chuyện với em đi, anh đừng im lặng như vậy được không? Em lo cho anh lắm. "

"Ngốc,anh ổn chỉ là anh đã tiêu tốn một chút ma lực và cần nghỉ ngơi. Nhưng em có thể yên tâm rằng đêm nay anh sẽ hồi phục hoàn toàn, và anh sẽ tới bệnh viện giúp em."

Giọng nói của Dương Khải vẫn giống như trước đây, nhưng anh ấy yếu hơn một chút. Giống như khi anh ấy trở lại sau chấn thương ngày hôm đó. Tôi không thể không rơi nước mắt khi nghe giọng nói đó

Tôi biết rằng tôi không nên khóc, nhưng khi đối mặt với Dương Khải, tôi cảm thấy rằng nước mắt của tôi chảy rất nhiều. Nếu anh ấy thực sự chỉ dành một chút ma lực, tại sao anh ấy không ở bên tôi lúc này mà cần phải ở nhà nghỉ ngơi….

"Dương Khải, em sẽ đến với anh. Em sẽ cho anh uống máu. Lần trước anh cũng uống máu em phải không? Anh khỏe ngay sau đó. Anh sẽ ổn sau khi uống máu của em"

"Ngốc, anh chỉ cần tình yêu của em là đủ rồi." Dương Khải nói một lúc sau khi im lặng. "Kiều An,em bị âm khí xâm nhập quá nhiều nên đã đã bị sốt. Anh đã yêu cầu Mặc Linh chuẩn bị thuốc đông y cho em. Nó là liều thuốc bí mật ,em sẽ thấy tốt hơn nhiều sau khi ăn. "

"Nhưng còn anh…."

"Nói chuyện nhiều tốn tiền điện thoại, hãy đến và uống thuốc,nó giúp cô mau khỏe, tối nay sẽ là một cuộc chiến lớn, nếu không sẽ có nhiều người chết." Mặc Linh đến với một bát thuốc trong tay, nắm lấy điện thoại tôi hét lên: "Tôi sẽ chăm sóc cô ấy được chưa, hãy nhớ rằng người nợ ta hai ân huệ, thuốc này khó mua!"

"Bụp" Mặc Linh cúp điện thoại, ném điện thoại của tôi sang một bên và đưa bát cho tôi. Một mùi hăng khó chịu làm tôi bịt mũi và né khỏi anh ta.

"Cái gì đây?"

"Thuốc bí mật ban đầu của thầy tôi được thiết kế dành riêng cho những người bị dính sức mạnh ma lực, và húp hẳn một bát sẽ đảm bảo hiệu quả của tác dụng chữa bệnh." Mặc Linh đưa bát thuốc một cách bướng bỉnh trước mặt tôi. "Uống đi! Đừng lãng phí."

"Ma Lực?" Tôi chớp mắt, không hiểu gì.

Dương Khải là quỷ, và anh ấy sử dụng quỷ khí, nghĩa là âm khí, tại sao lại có ma lực ở đây? Người có ma lực không phải chỉ có người đên từ ma giới sao?

Ít nhất cũng phải như vây

"Vô lý, Tô Minh nói rằng cô đã bị ai đó nguyền rủa, và đột nhiên trong cô có quá nhiều ma lực, và cô không thể chịu đựng được cho đến khi cô bị sốt." Mặc Linh cau mày cuối cùng, và một số suy nghĩ bị phá vỡ, "Tôi không ngờ cả ma giới cũng xuất hiện ở đây. Có vẻ như sau khi giải quyết vụ việc này, tôi phải quay lại trường. Thành phố này thật đau đầu! Nhân tiện, hãy uống thật nhanh, và hiệu quả làm mát cơ thể cô "

Tiếng gào đột ngột và thậm chí nước bọt phun ra trên mặt tôi. Tôi lau nó một cách giận dữ và nói một cách giận dữ "Tôi sẽ lấy nó để cho chó ăn nếu anh còn gào vào mặt tôi như thế đấy”

"Cô….."

"Hừm!"

Mặc dù vừa gắt với anh ta xong, tôi vẫn bóp mũi và uống hết. Trong mọi trường hợp, tôi vẫn phải tập trung vào chuyện tối nay. Tối nay, tôi phải bắt được con ma và sau đó giải quyết Miêu Bà để tôi có thể lấy được Chuông linh hồn.

Chỉ là tôi vẫn không hiểu, ma thuật của Mặc Linh là gì và tại sao Dương Khải lại có nó? Hay đó là một người khác đã cứu tôi đêm qua?

Ngay khi tôi đang thắc mắc trong khi rửa tay và suy nghĩ, Mặc Linh bước tới và vỗ vai tôi, rồi đưa tôi ra ban công.

Người dì dọn dẹp nhà bên cạnh đang tán gẫu với một người dì khác, và khi tôi nghe thấy nó, tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên.

------------------------