Chương 49: Cái chết của bảy năm trước

Chương 49: Cái chết của bảy năm trước

Dì béo "Cô có nghe về án mạng ngày hôm qua không? Cảnh tượng đấy thật kinh khủng, tôi gần như nôn mửa, và hầu hết mọi người đã được xuất viện. Các lãnh đạo của bệnh viện đã chú ý đến vấn đề này. Tôi nghĩ bệnh viện này sẽ hoạt động ít hơn trong tương lai. Những tôi vẫn sẽ làm ở đây, mưu sinh mà. " (đây là cuộc đối thoại khó phân biệt của 2 bà dì nên tôi sẽ để là dì béo và dì gầy nha)

"Cô thật dũng cảm?", Dì gầy nói. Dì béo vội ngắt lời. "Tôi đã làm việc trong bệnh viện này được mười năm. Tôi không sợ gì cả. Cái bệnh viện gì mà như cái nhà dành cho ma. Bất cứ ai không thể sống sót sẽ phải chết."

"Nhưng cô không sợ sao?! Đêm qua, có quá nhiều máu, tôi nghĩ đó là cách gọi một con ác quỷ đến đó" Dì gầy nói trong lo lắng

"Trên thực tế có một điều tương tự đã xảy ra bảy năm trước, giống hệt nhau."

Dì béo nói vậy. Khiến tôi rùng mình.Mặc Linh cũng ngạc nhiên không kém. Rõ ràng anh ta cũng không biết bảy năm trước cũng đã có rất nhiều người chết để hiến tế cho Huyết Tế Trận.

"Hãy lắng nghe những gì cô ấy nói." Mặc Linh kéo tôi. Nghiêng về phía ban công. Tai bên tiếp tục lắng nghe.

Mặc dù dì gầy sợ. Nhưng khi con người đến tuổi đó, tin đồn sẽ luôn gây ra sự tò mò quá mức. "Mặc dù nó hơi đáng sợ, nhưng ý cô là gì?"

"Vì điều này xảy ra, các bác sĩ và y tá trong cuộc phẫu thuật hết lần này đến lần khác bỏ việc, vì họ sợ rằng họ sẽ lần lượt bị gϊếŧ. Thậm chí không ai muốn làm ở đây. Tôi lúc đó lại đang rất cần tiền, và trưởng khoa muốn làm dịu sự việc.Ông ấy đã trả lương gấp 5 cho những người ở lại, và tôi ở lại đây. Tôi nói với cô chuyện này, nhưng cô không được nói ra. "

"Chà, cô kể đi" Người dì gầy di chuyển đến một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống lắng nghe.

Người dì béo cẩn trọng và nói: "Tôi nhớ rõ ngày hôm đó là vào tháng Tư. Ngay sau khi lễ Thanh Minh, vào tối ngày 13 âm lịch, tôi chỉ đang làm nhiệm vụ quét dọn, bởi vì gia đình của một bệnh nhân được ở trong đó và chỉ có một bà mẹ già ở đó. Ở bên cạnh, cô con gái bà ấy không thể tự nói, và được cho là bị bán lên núi vì lạm dụng tìиɧ ɖu͙©. Tôi đã hứa với bà ấy sẽ chăm sóc cô con gái vào ban đêm và để mẹ cô ấy nghỉ ngơi tốt. Vì tôi cũng không có gì để làm. Khi tôi đến nơi, y tá yêu cầu tôi đi gửi máu sang phòng xét nghiệm. Tôi nhìn cô con gái ngủ thϊếp đi. Tôi cũng nghĩ là sẽ không có vấn đề gì khi tôi đi ra ngoài một lúc, bởi vì có thang máy vào ban đêm nên tôi đi nhanh thôi. Mười phút sau, khi tôi quay lại, tôi thấy rằng cô con gái đó đã chết và cổ cô ấy bị cắt đúng động mạch. Máu đỏ chảy xuống đất, rồi tụ lại dưới gầm giường. Trong hơn một giờ, bác sĩ thông báo rằng tim đã ngừng đập và máu vẫn đang chảy.Nhưng lúc sau cô y tá cuối cùng phát hiện ra rằng cơ thể của người phụ nữ đột nhiên co rúm lại, và tất cả máu dưới giường biến mất trong nháy mắt, giống như ngày hôm qua. Giống hệt nhau. "

Dì béo nói đến đây, nó gần giống hệt như những gì đã xảy ra đêm qua. Bất kể thời gian hay sự lựa chọn người hiến tế, tôi không mong đợi điều này xảy ra bảy năm trước. Nếu đây không phải là sự trùng hợp, thì nó sẽ là gì?

"Tôi không nghĩ rằng máu của cô gái đó phù hợp để tế, những cô gái có dòng máu âm dương thuần khiết này rất dễ tìm. Nhưng máu của nhân tố thứ hai không phải là dễ tìm" Mặc Linh cau mày, giữ cằm và nói, "Nếu không có máu của nhân tố thứ hai cánh cổng ma không thể mở. Nhưng bảy năm trước, con đường ma đã không được mở, điều đó có nghĩa là cô gái ấy không phải là nhân tố thứ 2 và lần hiến tế đó đã thất bại "

"Điều gì xảy ra nếu nó thất bại?"

"Khi thất bại, nó sẽ phải phẫn nộ hơn để có thể quay trở lại. Tôi ước tính rằng đã có những cái chết trong vài năm qua. Bệnh viện có nhiều cái chết oan, đó là một nơi tốt cho những con ma báo thù." Mặc Linh nhìn đồng hồ, " Thời gian không còn nhiều, trước tiên cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ và tối nay hành động theo kế hoạch ban đầu. "

Sau một vài bước, Mặc Linh đột nhiên dừng lại nhìn tôi và nói: "Mặc dù cô đang yếu, nhưng vì lợi ích tình hình chung, xin hãy đến tối nay."

Khuôn mặt của Mặc Linh rất nghiêm túc. Đó là cảm giác sẵn sàng hy sinh bản thân khi làm những việc lớn. Giống như bố tôi, trái tim tôi xúc động. Tôi nói, "Yên tâm,tối nay tôi sẽ đến"

Anh ta mỉm cười, ra hiệu, và rời đi.

Tôi sẽ nghỉ ngơi để gặp Linh Nhi một chút, và sau đó đưa Kỳ Vũ đi về thăm nhà. Lúc này, giọng nói của người dì béo ở đằng kia lại vang lên, và tôi dừng lại.

"Thật ra, bảy đêm trước, trong căn phòng nơi người phụ nữ chết, tôi cũng thấy một cô bé nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bất động, rồi chui vào bụng người phụ nữ, và không lâu sau, người phụ nữ trở thành xác chết. Máu đã biến mất, tôi nghĩ đó là cô bé đã gϊếŧ người phụ nữ và uống máu của người phụ nữ. Người ta nói rằng hồn ma của trẻ con mạnh hơn hồn ma của người lớn. "

Cô bé?

Tôi cau mày. Trước khi người phụ nữ biến thành xác chết đêm qua, tôi không thấy bất kỳ đứa trẻ nào trong phòng. Tôi không chú ý đến việc một cô bé nào đó có chui vào bụng người phụ nữ lúc tôi đang bàn với Mặc Linh hay không.

"Dừng lại, dừng lại, đừng nói nữa, tôi sợ lắm rồi."

Người dì gầy bước đi ngay ra ngoài, chỉ còn lại người dì mập mạp thở dài ở đó, "Tất cả mọi thứ trong thời đại này được báo cáo từng cái một, và nguyên nhân và kết quả đã được khắc phục!"

"Dì, cháu muốn hỏi, cô bé mà dì nói bảy năm trước trông như thế nào?"

Người dì béo không ngờ ai đó ở phòng đối diện sẽ nghe thấy, đầu tiên cô giật mình, "Đột nhiên nói bất ngờ như thế, cháu làm dì giật mình đấy."

Tôi lè lưỡi và xin lỗi, "Cháu xin lỗi. Nhưng dì, dì có thể cho cháu biết không? Cô bé đó."

Người dì béo lườm tôi và nói, "Tôi không mong các bạn trẻ quan tâm đến điều này. Nhưng dì sẽ kể cho cháu. Đó là một cô bé rất dễ thương trong bộ váy đỏ với mái tóc rất dài và đôi mắt đen."

Tôi hơi giật mình và cảm ơn dì rồi trở về phòng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã thấy cô gái nhỏ giống lười người dì béo, và tôi đã thấy cô bé đó hơn một lần, nhưng tôi luôn nghĩ rằng con ma mà Mặc Linh nói là người lớn, và tôi không nghĩ rằng đó là một cô bé.

Mọi thứ đều có nguyên nhân và hậu quả. Tôi bật điện thoại và lên mạng, tôi tìm kiếm Miêu Bà ở khu vực nhà cũ và những đứa trẻ đã chết trong bệnh viện này bảy năm trước.

Tôi không mong đợi sẽ tìm được gì đó chi tiết

Nhưng ngay sau đó có một thông tin về Miêu Bà trong ngôi nhà cũ và một bé gái sáu tuổi đã chết trong bệnh viện. Sống trong khu vực nhà cũ, một gia đình họ “Miêu”.

"Miêu?" Tôi cảm thấy quen thuộc một lúc, "Đó có phải là ngôi nhà lần trước tôi lạc vào không?"

Tôi phóng to bức ảnh của cô bé được đăng trên mạng và tôi bật ra khỏi giường. Cô bé trông như một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Cô mặc một chiếc váy đỏ, tóc rất dài, con ngươi tối màu, da cô rất đẹp, trông rất dễ thương. .

"Cô bé đó thực sự là một con ma?"

Nhớ lại đêm đầu tiên gặp mặt, cô bé đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, rồi tôi gặp Mặc Linh và cậu ta nói tôi có thể nhìn thấy hồn ma.

Sau đó, đêm hôm trước, tôi nhớ những gì Lăng Phong đã hỏi. Lúc đó, tôi đã nghi ngờ về điều đó. Bây giờ hãy nghĩ về nó, Lăng Phong tối đó đã không nhìn thấy cô bé nên mới hỏi cô bé ở đâu .

Ngoài ra, ngày đầu tiên tôi gặp Mặc Linh, cô bé đã chạy ra khỏi phòng phẫu thuật và Mặc Linh vẫn ở đó.

Nhưng nếu cô bé thực sự là một oan hồn, tại sao Dương Khải không chú ý đến?

Tôi gọi Mặc Linh lần nữa, "Mặc Linh, tôi nghĩ tôi tìm thấy thứ gì đó."

Tôi nói với Mặc Linh những gì tôi tìm thấy và anh ấy nói với tôi: "Tôi cũng đã phát hiện ra rằng người đã hết đó là con gái nhà họ Miêu . Và bây giờ, cô bé đã lớn lên với một oán khí vô cùng to lớn, không được khinh suất . "

"Lớn lên?" Tôi nghi ngờ nói. "Nhưng tôi đã nhìn thấy cô bé đó trong mấy ngày qua, kể cả đêm khi tôi nghe tiếng Chuông Linh Hồn của anh, và đêm qua, cô bé ấy xuất hiện như một đứa trẻ sáu tuổi."

"Cái gì? Cô nói lại lần nữa xem!

Giọng nói của Mặc Linh đột ngột vang lên,có vẻ ngạc nhiên, “Kiều An, cô đã thực sự nhìn thấy con ma hung dữ đó, và trông nó vẫn như một đứa trẻ sáu tuổi phải không?"

Tôi không biết tại sao Mặc Linh nói vậy, nhưng anh ấy chắc chắn đã biết về nó, và phản ứng của anh ấy thật khó hiểu

Sau khi nghe xong, tôi trả lời: "Đúng, tôi đã nhìn thấy"

"Tệ thật…" Mặc Linh đột nhiên rơi vào im lặng và tôi không dám cầm điện thoại. Tôi sợ làm phiền anh ta, và tôi không biết phải mất bao lâu. Giọng anh ta lại vang lên, "Hóa ra là vì điều này. "

"Vì cái gì?"

"Bạn đi và hỏi lại dì ấy, nếu tôi đoán đúng ,căn phòng của cô gái bị gϊếŧ đêm qua chính là căn phòng của cô gái bị gϊếŧ bảy năm trước , Huyết Tế Trận của bảy năm trước đang được tái hiện lại lần này. Điều này càng chắc chắn rằng lối vào cánh cổng địa ngục nằm trong bệnh viện "

"Lối vào cổng địa ngục nằm trong bệnh viện?"

"Sẽ có một vài lối vào cổng địa ngục bất kỳ rải rác trên thế giới, điều này không đáng ngạc nhiên. Hãy đi và hỏi, nếu đó là sự thật, thì đó sẽ là một trận chiến đẫm máu tối nay, và cô phải chuẩn bị tinh thần."

Lúc đầu, tôi chỉ cảm thấy đó chỉ là một chuyến bắt ma vớ vẩn. Tôi không ngờ Mặc Linh lại nói rằng mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế.

------------------------