Chương 149: Quái thú

CHƯƠNG 149 : QUÁI THÚ

Lời nói của người phụ nữ đó khiến trái tim tôi đập mạnh. Chiếc xe buýt đêm qua hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi kéo tay Mặc Linh đi ra ngoài.

"Có lẽ tôi biết chuyện gì đang diễn ra"

Mặc Linh kinh ngạc nhìn tôi, "Cô biết?" Anh ta lập tức cau mày "Có phải cô lại gây ra chuyện gì nữa đúng không? Dương Khải mà biết sẽ lại tức giận."

"Này, này." Tôi nhìn anh ta với sự bất mãn "Đầu tiên là tôi không có gây rắc rối. Chỉ là có thể biết mà thôi! Thứ hai, tôi với Dương Khải ra sao cũng không liên quan đến anh! Đừng nghĩ ai cũng như anh."

"Đúng."

Thiên Duyên khẽ nói, rồi cười với tôi, Mặc Linh nhìn chúng tôi không nói nên lời rồi dùng tay đánh mạnh vào đầu tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, Thiên Duyên lại nói chen vào "Ta trở về mách với Thượng Tôn, ngươi dám đánh người phụ nữ của ngài ấy."

"..."

Tôi như mở cờ trong bụng, ôm Thiên Duyên cọ xát mặt và nhướng mày đắc ý nói "Thiên Duyên, tốt lắm!"

"Ta không chấp phụ nữ và thú cưng" Mặc Linh chép miệng một cái , nhíu mày, nói với vẻ nghiêm nghị. "Cô đến cùng là biết cái gì?"

Nói đến chuyện chính, tôi không dám trì hoãn, nhìn tình hình bên kia và nói : "Tối qua, từ trên ban công Dương Khải và tôi thấy một chiếc xe buýt rất cũ lái trên đường. Lúc đó, tôi đã hỏi tại sao giờ này mà trên xe còn rất đông người, Dương Khải nói với tôi rằng đó không phải là người. Tôi lúc đó cũng không nhìn thấy hai người đã chết ở phía bên kia, nhưng tôi luôn cảm thấy hai chuyện này có mối liên hệ với nhau”

Mặc Linh cau mày và suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên kéo tôi đến phía người chủ cửa hàng. Chủ cửa hàng dáng dấp khôi ngô, và anh ta đang tường trình chi tiết với cảnh sát, và giọng nói rất lớn, cho nên không tới gần chúng tôi cũng có thể nghe rõ.

"Tôi đã nói rồi, lúc đó là 1:30 tối, bởi vì kiểm kê hàng tồn kho quá muộn mà hai người họ lại khăng khăng muốn về, vì vậy tôi đã tiễn họ đến trạm xe buýt và nhìn họ bước lên xe buýt rồi mới trở về. Vào thời điểm đó, cả hai người họ đều ổn và không có ai xung quanh, vì vậy không có ai làm chứng cho tôi, nhưng tôi cam đoan là tôi không gϊếŧ bọn họ? "

"Theo anh nói là một nửa rưỡi, nhưng theo kết luận sơ bộ của chúng tôi thời gian tử vong là vào khoảng từ một rưỡi đến hai rưỡi. Trong khoảng thời gian này, chỉ có mình anh tiếp xúc với bọn họ và trên danh bạ điện thoại của họ người cuối cùng họ gọi chính là anh, vì vậy chúng tôi không thể không nghi ngờ anh, mời anh đi với chúng tôi. "

"Thời gian tử vong là từ 1 giờ 30 đến 2 giờ 30?" Tôi ôm Thiên Duyên bằng một tay, tay kia giữ cằm. "Tôi nhớ hai giờ đêm qua chiếc xe buýt đó chưa xuất hiện. Ngươi có nghĩ đây là do quỷ gây ra không?"

Tôi không nghe được bất kỳ câu trả lời từ Mặc Linh. Tôi quay lại và thấy rằng Mặc Linh đã biến mất. Nhìn trái nhìn phải, tôi không thể tìm thấy anh ta “ Hắn đi đâu rồi?”

"Hắn dùng thần chú tàng hình đi vào trong hiện trường rồi." Thiên Duyên gãi cổ và nói, "Nơi này mùi máu nồng đậm, và còn có một mùi khác không xác định được trộn lẫn với nó. Mùi này khiến em thấy khó chịu. Nhưng quanh đây em không thấy bất kỳ linh hồn nào"

"Không phải là một con yêu xà nữa đấy chứ?" Lần trước chuyện yêu xà gϊếŧ người vẫn còn khiến tôi cảm thấy kinh hoàng. Nghe những lời của Thiên Duyên, tôi lại thấy có phần giống nhau.

Thiên Duyên lắc đầu, "Không, nhưng em không thể nói đó là mùi gì. Nhưng đêm qua em cũng cảm nhận được có một luồng quỷ khí dày đặc. Chiếc xe buýt mà chị kể có thể là Quỷ Xa. Em đoán hai người họ đã lên nhầm quỷ xa và sau đó đã bị quỷ căn xé , linh hồn cũng đã bị lấy đi. "

"Nhưng sao một con quỷ lại có thể gϊếŧ người một cách tàn nhẫn như vậy được?"

"Ác quỷ thì có thể, nhưng không phải." Thiên Duyên liếʍ chân. "Em đi theo hầu hạ chủ nhân cũng đã lâu, những loại chuyện như vậy cũng không rõ lắm, với cả cũng không biết nhiều về quỷ tộc cho lắm, nên có lẽ suy đoán của em là sai. "

Lúc này, cảnh sát đã hoàn tất cuộc điều tra, liền đưa hai thi thể đó vào trong xe, vô tình tôi lại đứng cách chiếc xe đó không xa.

Khi cảnh sát chuẩn bị đưa thi thể lên xa, đôi mắt của họ đột nhiên cảm thấy rất đau rát, vội đưa tay dụi mắt và khi tôi ngước mắt lên tôi cảm thấy chiếc túi đựng thi thể dường như trở nên trong suốt, cho phép tôi nhìn rõ hai thi thể bên trong chiếc túi.

Quần áo của hai người họ bị xé rách tung tóe, và trên cơ thể máu thịt be bét, diện mạo cũng đã biến dạng. Dấu vết của móng vuốt rất rõ ràng, mỗi nhát khứa sâu vào da thịt của họ, lộ ra toàn bộ nội tạng, như thể tên sát nhân đang trút giận lên người họ.

"Này, đứng đờ ra đây làm cái gì!"

Mặc Linh vỗ vai tôi từ phía sau, làm cho tôi giật mình hét lớn. Người đi đường hiếu kỳ quay lại nhìn tôi, và sắc mặt của Mặc Linh tối sầm lại "Kêu la cái gì, thấy khuôn mặt của tôi đáng sợ lắm sao?"

"Ngươi tí nữa là dọa chết ta rồi!" Tôi trừng mắt lườm anh ta, và khi tôi nhìn lại, cái túi vẫn là cái túi, và tôi không thể nhìn thấy bên trong được nữa. "Mặc Linh, ngươi vừa đi xem cái gì vậy?" "

"Những vết thương trên hai thi thể đó đúng thực là do móng vuốt của một con dã thú nào đó, nhưng tôi không biết là con gì. Ngoại trừ một nhát chí mạng ở cổ, các vết thương còn lại đều không phải, nhưng đủ thể khiến nạn nhân đau đớn, sống không bằng chết. Ta nghĩ có ai đó phải căm ghét bọn họ đến tận xương tủy nên mới gϊếŧ bọn họ theo cách này. "

"Cho nên không phải là do quỷ gây ra?"

"Không loại trừ." Mặc Linh giải thích, "Quỷ chỉ là một thuật ngữ chung cho các linh hồn. Có những con quái thú chết đi cũng có linh hồn. Quỷ thú cũng hung dữ không kém ác quỷ là mấy. Tôi không tìm thấy linh hồn của hai người họ quanh đây, cho nên không thể hỏi được gì, có lẽ bọn họ đang trốn đâu đó. "

"Nhưng rốt cuộc họ trốn làm gì?" Tôi chợt nghĩ về chiếc xe buýt đêm qua. "Ngươi có nghĩ linh hồn của họ đã bị chiếc xe buýt tối qua bắt đi? Thiên Duyên nói rằng chiếc xe buýt thực sự là một chiếc quỷ xa."

"Có khả năng." Mặc Linh cúi đầu xuống một lúc rồi nói với tôi, "Như này đi! Tối nay lúc nửa đêm, chúng ta hãy tới đây để thử vận may."

Mặc Linh thực sự muốn giải quyết vụ án này. Tôi nhìn Thiên Duyên nháy mắt mấy cái nhưng Thiên Duyên lại lắc đầu nhìn tôi. Tôi biết Dương Khải sẽ không bằng lòng chuyện này, nhưng Mặc Linh như này không đi không được.

Ngay khi cảnh sát rời đi, đám đông cũng giải tán. Tôi kéo Mặc Linh đi chợ để mua thức ăn. Trước khi tôi đi được vài bước, tôi thấy một dáng người mảnh khảnh đứng ở góc hẻm.

Mặc trên người một bộ quần áo màu be, với vẻ đẹp thanh cao, hai tay đút vào túi quần, dựa vào tường, nhắm mắt, dường như đang chờ đợi ai đó, khiến cho những nữ nhân đi qua đứng không vững, sự đẹp trai hào nhoáng không thể tả hết bằng lời, và có chút quen thuộc đối với tôi.

Tôi sững lại, Mặc Linh quay đầu lại và hỏi, "Sợ quá nên không đi nổi sao?"

"Không." Tôi chỉ về phía Tô Thanh đằng kia và nói, "Anh ấy là Tô Thanh. Tôi có cảm giác anh ấy tới tìm tôi."

Quả nhiên, vừa dứt lời Tô Thanh mở mắt ra và bước chầm chậm về phía tôi. Anh ta cao lớn, đẹp trai và vô cùng duyên dáng. Mỗi bước chân khoan thai như một chàng hoàng tử trong một câu chuyện cổ tích, thanh lịch và khiêm tốn, giống như tên của anh ta, Tô Tử Thanh.

Mặc Linh nhìn anh nhướn mày và mỉm cười, "Của nợ thứ hai của cô đấy à? Không đúng, của nợ thứ hai phải là Kỳ Vũ mới đúng. Vậy phải gọi đây là của nợ thứ ba chứ nhỉ ? Tại sao Dương Khải chưa làm thịt bọn họ nhỉ?"

Mặc Linh nói rất to và tôi không biết liệu Tô Thanh có nghe thấy hay không. Tôi lấy chân đạp Mặc Linh một cú không thương tiếc, với một chút hả hê như thể cười trên nỗi đau của anh ta “ Anh ấy chính là bạn trai của Linh Nhi đấy, haha”

"..."

Sắc mặt của Mặc Linh lập tức thay đổi, nhìn Tô Thanh với ánh mắt tức giận và tôi trong lòng vui như nở noa, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Tô Thanh tiến đến đứng trước mặt tôi và mỉm cười, "Kiều An. Anh có thể nói chuyện với em một chút được không ?"

Anh ấy đi thẳng vào vấn đề, và tôi cũng đoán được anh ấy tới đây là về vấn đề công việc. Chuyện anh ấy tha thiết muốn tôi đi làm ở Tô Thị, chắc chắn không chỉ vì lời đề nghị của Linh Nhi.

"Được ạ! Nhưng em còn có việc phải làm, không thể nán lại quá lâu."

"Không sao đâu, thời gian chỉ một tách trà."

"Dạ" Quyết xong, tôi đặt Thiên Duyên vào vòng tay của Mặc Linh. Hai người họ từ đầu đã không ưa nhau. Thiên Duyên níu kéo tôi trong tuyệt vọng, và Mặc Linh cũng từ chối tiếp nhận .

Tôi không nói nên lời, an ủi Thiên Duyên và nói: "Nếu anh ta bắt nạt em, chị sẽ trả thù giúp em, đừng sợ." Rồi tôi nhón chân và nói nhỏ vào tai Mặc Linh, "Ngươi đưa Thiên Duyên đi mua thức ăn, ta sẽ lựa lời cười Linh Nhi về lại cho ngươi, được chứ? "

"Tôi và Linh Nhi không như cô nghĩ đâu." Mặc Linh nói một cách lạnh lùng và ôm Thiên Duyên rời đi.

Tôi chớp mắt, nghĩ thầm anh ta đang ghen.

Tô Thanh tìm một quán cà phê thanh lịch được trang trí lãng mạn. Thanh nhã nghe tiếng piano như gió xuân hiu hiu, hết sức thoải mái.

Tôi gọi một ly nước chanh và nói thẳng: "Anh Tô, em biết công việc này là do Linh Nhi yêu cầu anh cho em, nhưng thực tế anh không cần phải làm điều này, nếu không có cũng không sao, cũng sẽ không nói lại với Linh Nhi. Thật ra, được đi làm ở Tô Thị thực sự là một nơi rất tốt, nó sẽ giúp em rất nhiều trong tương lai, không ai có thể từ chối một cơ hội tốt như vậy. Chỉ là thời gian này em có chút việc riêng cần giải quyết, ít nhất là cho đến tháng chín cũng không biết là có thể đến làm việc được hay không, vậy nên…… "

"Miễn là chịu đến, em có thể đến làm bất cứ lúc nào. Tôi cũng không phải vì yêu cầu của Linh Nhi nên mới ân cần đến thế, mà còn bởi vì kết quả tốt nghiệp của em đáp ứng đủ mọi nhu cầu của chúng tôi nên tôi chân thành muốn mời em."

Giọng nói của Tô Thanh rất nhẹ nhàng. Như một dòng suối chảy. Khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái và dễ khiến cho đối phương rung động. Mặc dù Linh Nhi cả ngày đùa giỡn, đôi khi còn vô tâm, nhưng nếu cậu ấy thực sự thích Tô Thanh, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng Lăng Phong vẫn là người xứng nhất với Linh Nhi.

"Cảm ơn anh"

"Không cần cảm ơn tôi, đây là vì khả năng của em. Tô Thị có thể mời được em đó là vinh hạnh của chúng tôi. Thật ra hôm nay anh đến tìm em không phải chỉ vì vấn đề này."

"Còn chuyện gì nữa ạ?"

Tô Thanh thêm nửa túi đường vào cốc cà phê, khuấy đều. Sau đó, anh ấy gõ nhẹ vào thành cốc và đặt chiếc thìa nhỏ sang một bên. Anh ấy nhấp một ngụm cà phê. Khi đáy cốc chạm vào chiếc đĩa, phát ra âm thanh "keng", tôi chỉ cảm thấy có gì đó trong tâm trí mình lóe lên, rồi giọng nói dịu dàng của Tô Thanh vang lên.

"Lăng Phong chết rồi."

------------------------