Chương 145: Những điều mạnh mẽ

CHƯƠNG 145 : NHỮNG ĐIỀU MẠNH MẼ

"Hừ” Tôi hất cánh tay của Kỳ Vũ sang một bên, mang theo một chút thất vọng “Kỳ Vũ, tôi thực sự rất thất vọng về anh, chuyện lần trước tôi có thể không tính đến, nhưng anh vẫn ngựa quen đường cũ, không biết hối cải lại liên tiếp vu khống cho Dương Khải. Anh cũng là một nam nhân, đây chính là nghĩa khí sao? "

Kỳ Vũ không chút giận dữ, nhìn tôi với ánh mắt thương tiếc xen lẫn mất mát.

"Kiều An, anh biết những lời anh nói hôm nay có thể sẽ khiến em cảm thấy ác cảm với anh hơn và thậm chí sẽ ghét anh mãi mãi, nhưng anh chỉ muốn nói với em sự thật, anh không muốn để mọi thứ xảy ra!"

"Vậy thì anh không cần nói gì cả. Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe bất cứ lời vu khống nào về Dương Khải!"

Tôi bịt tai bằng cả hai tay, quay lại và vội vã rời đi. Kỳ Vũ vẫn cố gắng đuổi theo, điều đó khiến tôi lập tức nổi giận, "Nếu anh không đi, tôi sẽ hét lên đấy!"

"Nếu em hét, anh sẽ hôn em ngay tại đây" Kỳ Vũ nắm lấy cổ tay tôi với khí thế cương quyết "Kiều An, chắc em cũng biết anh có thể làm mọi thứ vì em, anh nghĩ em nên tự cân nhắc thì tốt hơn."

Tôi giựt tay ra và muốn rút chiếc trâm tóc trên đầu ra, nhưng lại bị anh ấy giữ lại. "Trâm tóc Kỳ Lân vô dụng với anh"

"Anh…." Tôi nghiến răng, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Kỳ Vũ lúc này sắc mặt dịu lại và mỉm cười như gió xuân ấm áp. Giọng nói có chút nhẹ nhàng như một lời tán tỉnh "Anh có thể mời em đi uống chút gì đó được chứ ?"

Địa điểm là do tôi chọn, và chính anh ấy là người mời tôi. Dù sao, tôi cũng không mang theo tiền. Kỳ Vũ gọi một số món ăn, đó toàn là những món ưa thích của tôi, nhưng tôi chỉ uống nước và một mực không đυ.ng vào bất cứ món ăn nào.

"Em ăn chút đi! Gần đây trông em có vẻ gầy, Thủy Quân không chăm sóc tốt cho em sao ?"

"Anh ấy còn có việc riêng, tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mình” Tôi không có ý định nói chuyện vô nghĩa với anh ấy, khuấy ống hút trong cốc đi thẳng vào vấn đề," Nói đi! Tại sao anh lại vu khống Dương Khải? "

"Anh không vu khống hắn, em có thể không tin những gì anh nói, nhưng tất cả đều là sự thật."

Tôi cắn môi, không nói lời nào, Kỳ Vũ thở dài và nhấp một ngụm cà phê. Lúc đó, ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ trống rỗng, và có một tia sáng chạm vào lông mi anh ấy, thoáng chốc, trong lòng tôi khẽ rung động.

Trong một thoáng chốc dường như đôi lông mi đen của người đàn ông này đã được nhuộm vàng . Nó rất đẹp, mang hơi thở của mặt trời vào mùa đông. Vẻ đẹp mỹ lệ và có phần quen thuộc.

Vô tình tôi để đồ uống trong cốc tràn ra một chút.

Kỳ Vũ không thấy điều này, anh đặt cốc cà phê xuống và ngước nhìn tôi.

"Dương Khải đã hao phí hàng ngàn năm tu luyện để phong ấn quỷ thai. Lúc đầu, anh nghĩ hắn thực sự yêu em nên mới làm như vậy, không để cho em đau buồn. Nhưng chỉ sau sự cố ở ngôi làng của em, anh mới nhận ra rằng hắn đối xử tốt với em như vậy đều là có mục đích. Bởi vì một mình hắn không thể phá vỡ phong ấn, nên hắn chỉ có thể mượn sức mạnh tiềm ẩn trong em. Sức mạnh đó chỉ được mở khi em mất kiểm soát, nhưng để em mất kiểm soát, không phải chuyện dễ dàng đạt được. Vì trước đó em đã từng gặp rất nhiều chuyện như vậy nhưng đều không bị mất kiểm soát. Nên hắn chỉ có thể chờ đợi cơ hội cho đến khi có yêu xà xuất hiện trong khu chung cư em sống. Hắn ta hùng mạnh như vậy, làm sao lại không thể cảm nhận được quỷ khí của yêu xà ngay từ đầu? Mặc dù anh ở bên ngoài khu chung cư còn cảm nhận được quỷ khí của yêu xà, huống chi là hắn ? "

Nghe những điều này, tôi cố nén xúc động, uống một ngụm nước và nghe anh ấy nói tiếp.

"Hắn lợi dụng nỗi sợ rắn trong lòng em, cố tình để yêu xà tới tìm em, nếu không em nghĩ đá Hùng Hoàng khắc tinh của loài rắn ở trong nhà, mà một con rắn dám đặt trứng rắn xâm chiếm? Tất cả đều do hắn sắp đặt, bột đá Hùng Hoàng rải quanh nhà cũng là do hắn phủi đi. Không nghĩ tới chuyện đó thực sự khiến em mất kiểm soát. Thời điểm em mất kiểm soát, tam giới rung động, chỉ là lúc đó em không thấy được. Nhưng chuyện anh không ngờ tới là Huyết Diễm Kiếm của Tô gia lại nằm trong tay em. "

Kỳ Vũ dừng lại một lúc, chống cằm bằng một tay, dường như che đậy điều gì đó, hòa hoãn một lúc lâu mới nói, "Thực tế, hắn cố tình để Huyết Diễm Kiếm đâm trúng lần đầu cũng là vì một mục đích cuối cùng. Phong ấn của quỷ thai còn tồn tại hay không hắn ta biết rõ hơn bất cứ ai. Mặc dù trâm tóc Kỳ Lân cũng được dùng để phong ấn, nhưng nó không phải chủ đạo. Hắn cố tình lưu lại sơ hở để người khác xâm nhập kết giới phá vỡ phong ấn quỷ thai dễ dàng, là muốn mượn tay gϊếŧ người ! Hắn đã mất hàng ngàn năm tu luyện lại đang bị thương, dựa vào đâu mà dám tự tin đi phá vỡ phong ấn? Dựa vào máu của em? Tất cả chỉ là kế sách của hắn, bởi vì hắn biết đối phương chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, và cách tốt nhất chính là lợi dụng em và con của em. Lần đầu bị thương hắn cố tình bỏ qua, cốt để trong lòng em cảm thấy khó chịu. Nếu em lặp lại sai lầm lần thứ hai, em sẽ hoàn toàn sụp đổ. Hắn nhận thức được điều này. Lợi dụng khả năng mất kiểm soát của em để giúp hắn phá vỡ lớp phong ấn đầu tiên, và sau đó …. "

"Đủ rồi!"

Tôi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, đáy ly chạm vào mặt bàn bằng kính vỡ tan, thu hút ánh nhìn của mọi người trong cửa hàng

Trái tim tôi thắt lại, "Kỳ Vũ, anh có bằng chứng về những lời anh vừa nói không? Nếu không, hãy xin lỗi Dương Khải và rút lại những gì anh vừa nói! Tôi ghét bất cứ ai vu khống Dương Khải!"

"Anh không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng Thủy Quân khẳng định biết, còn có người đàn ông bí ẩn đó, hắn ta biết rõ điều đó, miễn là…"

"Không có bằng chứng chính là nói bậy. Mặc dù những gì anh nói nó có vẻ thật, nhưng đừng quên rằng người đàn ông bí ẩn đó mới chính là chủ mưu của mọi chuyện! Anh nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy anh với người đó là cùng một hội"

"Kiều An, trong tim em, anh là loại người như vậy sao?" Kỳ Vũ lắc đầu thất vọng, lông mày nhíu chặt "Em không tin anh chút nào sao?"

"Hoàn toàn không!" Tôi đứng dậy khỏi ghế và nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc "Nói cách khác, ngay cả khi anh nói thật, ngay cả khi Dương Khải thực sự có mục đích với tôi, tôi cũng không hối tiếc. Bởi vì đối với tôi, chuyện đả thương anh ấy là sự thật không thể chối cãi, anh ấy muốn như thế nào đối với tôi đều không đáng kể, cũng coi như là tôi chuộc tôi. Nhưng xin anh nhớ kỹ một câu, ngay cả khi tôi chết trong tay anh ấy, tôi sẽ không bao giờ hối hận nửa lời và tôi không bao giờ hối hận khi yêu anh ấy! "

Nói xong, tôi rời đi cũng không ngoảnh lại, để Kỳ Vũ một mình sững sờ, cuối cùng anh ấy che mặt bằng hai tay, khóe môi lộ ra tâm trạng của anh ấy lúc này.

Tôi đi ra khỏi cửa hàng, trong lòng tâm trạng không được tốt. Đối với tôi mà nói, Dương Khải sẽ không nói dối tôi nửa lời. Tôi tin anh ấy hơn cả tin vào chính bản thân mình.

"Anh ấy sẽ không nói lừa dối tôi, sẽ không bao giờ."

Nước mắt lưng tròng tôi quay lại studio, Giang Tiểu Như đã rời đi. Thủy Quân vừa quay lại đã thấy tôi đi vào với khuôn mặt buồn bã vội chạy lại lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em?"

"Kẻ xấu."

Tôi lầm bầm và bước đến trước hầm, nhìn Dương Khải vẫn nhắm mắt, không cử động. Trái tim tôi thắt lại, muốn vươn ra chạm vào anh ấy, nhưng lại bị Thủy Quân kéo lại, "Đừng chạm vào"

Tôi gật đầu, khịt khịt mũi, kìm nén nước mắt và mỉm cười đột ngột, "Tại sao vừa rồi anh lại cư xử với Giang Tiểu Như như vậy?"

"Em ghen à?" Thủy Quân châm biếm, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa và rót cho tôi một cốc nước, "Anh còn tưởng rằng em ghen nên mới đi ra ngoài, haha."

"Đúng rồi, em thật ghen tị quá, cho nên anh mau nói đi."

Anh ấy mỉm cười một lúc, "Em có nhìn thấy bùa hộ mệnh trên cổ Giang Tiểu Như không?"

Tôi lắc đầu, Thủy Quân thở dài và ngón trỏ ấn vào trán tôi. "Đúng là em không nhìn được nó thật." Tôi lập tức bao biện, "Nhưng em biết trên người cô ấy có một thứ gì đó thuần dương. Em thấy những linh hồn trong căn hầm cảm thấy sợ hãi, còn kêu la thảm thiết. "

"Đúng, bùa hộ mệnh trên cơ thể cô ấy là "Thuần Dương Chú" của Đạo giáo. Nó có thể tích tụ dương khí, giữ an toàn và bảo vệ bản thân khỏi những con tiểu quỷ, nhưng nó lại vô dụng đối với những con quỷ hùng mạnh như anh."

"Điều này có liên quan gì đến chúng ta?"

Thủy Quân khẽ mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh tôi, giải thích: "Đã là thuần dương thì chắc chắn sẽ có thuần âm. Giống như hai cực âm dương, nếu tách ra uy lực mặc dù rất lớn, nhưng nếu hợp lại sẽ tạo ra m Dương Bát Quái uy lực vô hạn. Cặp Thuần Dương Chú và Thuần m Chú chính là bảo vật chữa thương trong tam giới và luôn đi cùng với nhau. "

Tôi chợt nhận ra, kéo tay Thủy Quân và nói, "Ý anh là, Giang Tiểu Như có thể có Thuần m Chú trong tay. Thuần Dương Chú sẽ làm tổn thương ma quỷ, và chắc chắn cũng là làm tổn thương Dương Khải. Nhưng nếu là Thuần m Chú, có thể hút khí âm và giúp Dương Khải chữa thương nhanh hơn, phải không? "

Thủy Quân gật đầu với một nụ cười, trong lòng tôi lập tức thấy hạnh phúc, "Đây chính là lý do tại sao anh lại đi ra ngoài trong mấy ngày này?"

"Đúng" Thủy Quân nói, "Anh đã đọc trong một cuốn sách cổ, khi có Thuần m Chú trong tay, anh chỉ cần lập một trận pháp và bằng cách này, Dương Khải có thể tỉnh lại"

Nghe những lời này, tôi cảm thấy vất vả mấy ngày nay cuối cùng cũng không uổng phí. Ngược lại, tôi càng trở nên kỳ vọng hơn, trái tim tôi đập mạnh, và tôi cảm thấy rằng mình không thể ngồi yên được nữa.

"Hắn nói không sai, chủ nhân cũng nói với tôi như vậy….Aaaa ….ai nắm đuôi ta!"

Tôi nghe thấy giọng nói của Thiên Duyên phát ra từ phía cửa, nhanh chóng đứng dậy nhìn xem. Thì thấy ngoài cửa một nam nhân nắm đuôi Thiên Duyên và đặt nó trước tầm mắt tôi. "Con chó này biết nói chuyện? Có nên bắt nó không?"

"Bắt cái đầu ngươi, ta là Cáo tiên!"

"Cáo tiên? Haha…!"

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi dám vô lễ với bản tiên. Cẩn thận ta sẽ tiêu diệt ngươi"

"Với cơ thể dễ thương này? haha"

Khi tôi nhìn ra ngoài, Thiên Duyên đang cố gắng vùng vẫy, dùng đôi chân ngắn ngủn của mình cào về phía Mặc Linh, nhưng với cơ thể nhỏ bé và đôi chân ngắn ngủn ấy căn bản không thể chạm tới một cọng lông của Mặc Linh, bộ dạng của Thiên Duyên hung dữ nhìn Mặc Linh như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Không được bắt nạt nó!"

Tôi nhanh chóng ôm lấy Thiên Duyên từ tay Mặc Linh, và Thiên Duyên ngay lập tức vùi vào ngực tôi, xoa mạnh, "Chị Kiều An, hắn bắt nạt em, woo woo."

"Đừng sợ, chị ở đây. Không ai dám bắt nạt em cả" Tôi chạm vào cái đầu nhỏ bé của Thiên Duyên và cảm thấy rất thoải mái.

Mặc Linh nhướn mày và hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi buồn cười. "Từ khi nào cô lại có hứng thú nuôi thú cưng?"

"Cách đây không lâu."

Lúc này tôi mới thấy rõ dáng vẻ của Mặc Linh. Lần này trông anh ta khá hơn hẳn, trên người mặc một bộ trang phục giản dị, tóc cũng đã được cắt gọn. Cái đầu húi cua nhìn trông năng động hơn xưa, để lộ đôi mắt sáng và sâu, với khuôn mặt góc cạnh, thậm chí nhìn còn đẹp trai hơn xưa, đến mức khi đứng ở trước cửa studio bất cứ cô gái nào đi qua thấy anh ta cũng đỏ mặt ngại ngùng.

Tôi trêu ghẹo, "Mặc Linh, thời tới rồi hả?"

------------------------