Chương 43

Quý Liên nhìn nữ nhân váy đỏ cúi đầu tiếc thương cái móng gà bị rớt, sau khi thấy không ai chú ý, nàng vừa muốn cúi người nhặt lên, liền thấy nhân viên phục vụ từ đâu bay ra lấy tốc độ tên lửa vọt lên, không chỉ đem móng gà vứt thẳng vào thùng rác mà còn lau sạch sẽ sàn nhà bị bẩn.

Nữ nhân váy đỏ buồn bã nhìn xuống đất.

Cô ta là ai?

Chiêu Mưu ca vì sao lại quan tâm cô ta như vậy?

Quý Liên Hoắc trong lòng đầy bão tố, quay đầu liền thấy Vương Chiêu Mưu hướng nhân viên công tác vẫy vẫy tay.

Người nhân viên thấy vậy lập tức tiến đến, gương mặt tươi cười đầy tiêu chuẩn.

"Chào Vương tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"

Ở nơi đây họ đã đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có vài vị khách cần bọn họ đặc biệt nhớ rõ mặt và tên. Một trong số đó, chính là vị tổng tài tập đoàn Vương thị trước mắt.

Tuổi trẻ lại nhiều tiền, dung mạo còn xuất chúng làm người khác khó quên.

"Tôi muốn tìm hiểu thêm về thông tin của chiếc vòng cổ này." Nam nhân khí chất nhã nhặn, cằm khẽ nâng ý bảo là chiếc vòng trước mắt.

"Đây là tác phẩm "hoa hồng rạng rỡ", là tác phẩm đoạt giải nhất của cuộc thi lần này, nhà thiết kế của tác phẩm hiện tại cũng đang ở đây, ban tổ chức sẽ để cô ấy đến để tường thuật với ngài rõ rang hơn."

Nhân viên công tác cuối người lễ phép, bước đi thật nhanh tìm người phụ trách, chỉ trong chốc lát, Vương Kỳ Yên đã bị họ tìm được, mười hai vạn phần không tình nguyện đi tới.

Qúy Liên Hoắc nhìn nữ nhân kiều diễm đang đi tới, yên lặng tiến gần hơn Vương Chiêu Mưu vài phần, ánh mắt mang theo cảnh giác, gắt gao nhìn cô.

"Tác phẩm này là linh cảm thiết kế khi tôi ở trong hoa viên, nhìn đóa hoa hồng ban đêm cũng nở rộ thật đẹp, tôi cảm thấy khá hứng thú, sau đó liền đem nó vẽ thành chiếc vòng cổ này."

Nữ nhân trả lời thập phần có lệ, "Tôi tham khảo ý tưởng từ Pháp quốc cổ điển, còn có chủ nghĩa xa hoa tả thực."

Nghe được câu trả lời có lệ, thiếu niên khẽ nhăn mày lại. ánh mắt càng hiện thêm vẽ bất mãn nhìn người đối diện.

"Khi thiết kế nó cần thời gian bao lâu?" Vương Chiêu Mưu vẫn nhẹ nhàng hỏi, cũng không vì giọng điệu của Vương Kỳ Yên mà bất mãn.

"Một tháng." Vương Kỳ Yên theo bản năng cảm thấy cậu lại đang định tính toán cái gì, nhưng lại không tìm được dấu vết.

"Anh sẽ không đi tìm ba cáo tráng nữa đi, nói tôi làm việc không đàng hoàng." Vương Kỳ Yên hoài nghi nhìn cậu."Hay là ở sau hậu trường buổi đấu giá làm cho tác phẩm của tôi không bán đi được.?"

Quý Liên Hoắc đang dựng thẳng lỗ tai nghe cuộc trò chuyện thì chú ý từ "Ba" mà khi nãy Vương Kỳ Yên có nhắc đến.

Nhớ tới Chiêu Mưu ca đã nói qua, nhà bọn họ có ba người anh em, Chiêu Mưu ca còn có một người chị gái, Quý Liên Hoắc đột nhiên phản ứng lại, lui về phía sau một bước, trầm mặt đứng yên tại chỗ.

"Tôi không phải Vương Chiêu Vân, sẽ không phải chuyện gì cũng đi nói với ba." Vương Chiêu Mưu cười nói, "Tôi chỉ là đối với thiết kế này có chút hứng thú thôi."

Vừa nghe thấy có người hứng thú với tác phẩm của mình, Vương Kỳ Yên nghĩ nghĩ, từ túi xách lấy ra một quyển vở, giống như ẫm em bé mà mang nó ra.

"Này đều là thiết kế của tôi, thưởng cho anh nhìn!"

Vương Chiêu Mưu nhận lấy nó, thấy Vương Kỳ Yên đang như một con thiên nga kiêu ngạo, ngẩng cổ đi đến khu thức ăn, cúi đầu xem xét thật kĩ, cũng không có lấy ra một cái chân gà khác.

Vương Chiêu Mưu không nhịn được bật cười, lật lật quyển sách trong tay.

Đây là những trang sức được Vương Kỳ Yên thiết kế, dễ dàng nhận thấy sự tiến bộ từng ngày của cô theo thời qua quyển vở này.

Trang đầu tiên là một đôi bông tai trân châu, thoạt nhìn quá mức bình thường, phù hợp với đại chúng.

Nhưng càng về sau, tác phẩm liền sẽ tự bộc lộ được phong cách của người thiết kế, nó như được rót linh hồn của họ vào, tờ cuối cùng chính là chiếc vòng cổ đoạt giải.

Hoàn toàn phát ra được ý niệm mà nhà thiết kế muốn bộc lộ, nó tràn đầy linh khí, xa lộng lẫy lại chói mắt vô cùng,

Vương Chiêu Mưu cho Qúy Liên Hoắc xem trang bông tai đầu tiên.

"Sản phẩm được thiết kế ra tựa như một thành tích của họ, mỗi giai đoạn đều sẽ có kết quả khác nhau."

"Không thể chỉ làm một lần là hoàn thành, như từ đôi bông tai bình thường này trực tiếp đến hoa hồng vinh quang."

Qúy Liên Hoắc cúi đầu nhìn tác phẩm trong tay nam nhân, thuận theo gật đầu.

"Cậu muốn hưởng thụ thành quả qua từng giai đoạn tựa như đang dẫm bước lên chiếc cầu thang hướng đến thành công." Vương Chiêu Mưu đem tác phẩm đưa cho thiếu niên, vỗ nhẹ bả vai hắn.

Trưởng bối có nghĩa vụ giảng giải cho hậu bối, tỷ như hiện tại.

Qúy Liên Hoắc gắt gao nắm chặt nó, ánh mặt dừng lại bàn tiệc đứng bên cạnh.

Nữ nhân đang bắt đầu vật lộn với cái chân gà thứ hai, cách đó không xa là những người tham quan khác, đối với cô chỉ chỉ trỏ trỏ, còn cùng nhau nói nhỏ, trên mặt mang theo châm chọc.

Vương Chiêu Mưu ở đối diện cũng thấy được cảnh tượng này.

Nghe theo lời Vương Kỳ Yên thì chiếc vòng này sẽ được đem bán đấu giá.

Nhưng đời trước, trước khi chết, Vương Kỳ Yên lại đem chiếc vòng này đưa mình, như vậy trong buổi đấu giá hôm nay, tác phẩm này sẽ không thể bán được.

Vương Chiêu Mưu dừng mắt trên chiếc vòng lộng lẫy, tác phẩm này không có vấn đề gì, bị để lại khẳng định có liên hệ đến Vương gia.

Vương Kỳ Yên ở Vương thị tranh đoạt thất bại, bên ngoài cũng lan truyền đến nội đấu của Vương gia, bọn họ không mua tác phẩm của cô, hoặc là sợ mình sẽ truy cứu, hoặc là cố tình muốn dùng nó xỉ nhục Vương Kỳ Yên.

Vương Chiêu Mưu trầm mặt, mang theo Qúy Liên Hoắc từ khu nghỉ ngơi đi lên hội trường đấu giá trên tầng hai.

Ban tổ chức nhiệt tình nghênh đón cậu, đưa cho Vương Chiêu Mưu danh sách sản phẩm sẽ được đấu giá, vốn đang định chuẩn bị cho cậu một người xinh đẹp gọi thẻ bài liền bị cậu nhẹ nhàng từ chối, đem thẻ bài đưa cho Qúy Liên Hoắc.

Qúy Liên Hoắc mơ hồ nhìn thẻ bài trong tay, có chút thất thố hướng Vương Chiêu Mưu.

"Đây gọi là kêu giới bài." Vương Chiêu Mưu ngồi vào vị trí tốt nhất được ban tổ chức sắp xếp, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, kêu thiếu niên ngồi xuống.

"Trong quá trình đấu giá, một khi tôi muốn tăng giá, cậu liền giơ thẻ bài này lên." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía hội trường đấu giá, đôi chân vắt chéo dịu dàng giải thích.

"Nếu tôi không theo giá đã định mà trực tiếp báo một cái giá cao hơn thì cậu chỉ cần giơ thẻ bài và nhắc lại số tiền, hiểu chứ?"

"Đã hiểu Chiêu Mưu ca." Qúy Liên nắm chặt thẻ bài trong tay, trái tim đập cực nhanh, ánh mắt kiên định.

Buổi đấu giá sẽ được bắt đầu sau mười phút nữa, người tham gia đã dần đến đủ, khi giọng nói đầy mãnh liệt của người chủ trì vang lên, buổi đấu giá cũng chính thức bắt đầu.

Sản phẩm đấu giá lần lượt xuất hiện trên sân khấu "Lần này chính là tác phẩm của các nhà thiết kế trẻ đã đoạt giải trong cuộc thi, tổng 32 hạng, đã được công bố trong tờ giấy này, kính mọi người đọc kỹ."

Qúy Liên Hoắc thần kinh đang căng chặt thì nghe thấy người chủ trì đọc 《 quy tắc bán đấu giá 》, còn có những việc cần chú ý , tác phẩm đoạt giải nhất đã được đem lên, Qúy Liên Hoắc hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Đừng nhìn tôi." Vương Chiêu Mưu bị thiếu niên nhìn đến bất đắc dĩ, " Xem sản phẩm và nghe âm thanh của tôi."

Lỗ tai thiếu niên đỏ lên, ánh mắt chếch đi, nhìn về phía khán đài,

"Sản phẩm đoạt giải nhất chính là từ nhà thiết kế trẻ Vũ Nhan, đây là đôi khuyên tai phỉ thúy, "Nhất Phiến băng tâm, khuyên tai được chế tác từ ngọc hạng A, màu sắc phỉ thúy thuần một màu xanh non..."

Âm thanh người chủ trì từ micro truyền ra ngoài, giới thiệu đơn giản liền nói ra giá khởi điểm.

"Nhất Phiến băng tâm" phỉ thúy này có giá khởi điểm là 1 vạn 8, mỗi lần kêu giới bài sẽ tăng 100 , ai ra giá cao nhất sẽ thành công có được nó!"

Qúy Liên Hoắc có chút khẩn trương nhìn phía sau cậu, chỉ thấy một người đã giơ thẻ bài lên.

"Số 124, 1 vạn 9."

Người đấu giá nói với tốc độ cực nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm khán đài để có thể sẵn sàng kêu số nhanh nhất.

Lại có những thẻ bài khác cũng được liên tục giơ lên, người đấu giá nhanh chóng phản ứng, "2 vạn, 2 vạn 100, số 137, 2 vạn 300!"

Buổi đấu giá có tiết tấu cực kì nhanh, Qúy Liên Hoắc trơ mắt nhìn đôi một đôi bông tai có giá 1800 vạn, nay đã tới 5900 vạn, giá tăng gấp 3 lần!"

"5 vạn 9 lần thứ nhất, 5 vạn 9 lần thứ hai, còn có ai muốn tăng giá hay không, số 136 5 vạn 9 lần cuối cùng!"

Tiếng chùy gỗ vang lên, người chủ trì tươi cười tuyên bố, "Chúc mừng số 136, đã có được đôi khuyên tai phỉ thúy " Nhất Phiên Băng tâm."

"Tiếp theo là tác phẩm đứng thứ 2..."

Qúy Liên Hoắc theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí số 136, lại chưa từng nghĩ ánh mắt đối phương cũng dừng tại đây, giống như lấy được tác phẩm đứng nhất liền cho rằng ai cũng chú ý đến mình.

Tô Vân Ôn quơ quơ tấm thẻ số 136 trong tay hét to số mình, khıêυ khí©h nhìn Qúy Liên Hoắc.

Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, nhìn đến Tô Vân Ôn đang ngồi bên người nam nhân trung niên, cùng đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường.

Nam nhân trung niên này có ba phần giống Tô Vâm Ôn, tám phân phần là ba của cậu ta, Qúy Liên Hoắc nhấp chặt môi mỏng, quay đầu đi.

"Kế tiếp là tác phẩm số 16, đến từ nhà thiết kế mới Diêm Lị, từ phỉ thúy đúc ra một vòng tay phúc lộc thọ, giá khởi điểm là 8 vạn 8000, mỗi lần kêu giới bài tăng 2000."

"Số 117, 9 vạn!"

"9 vạn 2, 9 vạn 4.... 13 vạn 6!"

Vòng tay đang ở giá cao nhất là 13 vạn 6, Qúy Liên Hoắc cũng nghe được người bên cạnh phát ra âm thanh.

"Cử."

Qúy Liên Hoắc theo phản xạ có điều kiện giơ thẻ bài lên, cánh tay dài thẳng tắp.

"Số 888, 13 vạn 8!" Người bán đấu giá lập tức chú ý tới.

Nghe được con số này, không ít ánh mắt đều hướng lại đây, nhìn thiếu niên đang ngồi bên người nam nhân, hội trường liền bắt đầu có những tiếng nghị luận nhỏ.

"Mời yên lặng!" Người bán đấu giá lập tức khống chế hiện trường, đợi yên tĩnh lần nữa liền thông báo, "13 vạn 8 lần đầu tiên, 13 vạn 8 lần thứ, còn có ai ra giá cao hơn không?"

Qúy Liên Hoắc lăng lăng nhìn cái chùy định đập xuống, mắt thấy đã gần đập thì người đấu giá lại nhanh nhẹn giơ tay lên.

"Số 136, 14 vạn."

Sắc mặt thiếu niên lập tức biến sắc, quay đầu nhìn về phía Tô Vân Ôn đang cầm thẻ bài.

Tô Vân Ôn mỉm cười nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên người Vương Chiêu Mưu, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Mau nhìn tôi!

Con ngươi thiếu niên nháy mắt đen xuống, chỉ thấy người bên cạnh vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, đạm nhiên mở miệng.

"Hai mươi vạn."

"Hai mươi vạn!" Qúy Liên Hoắc hô to giá tiền, giơ cao thẻ bài trong tay.

"Số 888 ra giá 20 vạn!" Âm thanh người đấu giá vang cao, biểu tình kích động, " 20 vạn lần thứ nhất, 20 vạn lần thứ hai!"

Tô Vân Ôn nhăn mày lại, định giơ tiếp thẻ bài thì bị Tô phụ bên cạnh kéo nhẹ cánh tay.

"20 vạn lần thứ ba!" Người bán đấu giá tươi cười đầy mặt, "Chúc mừng số 888, lấy được tác phẩm vòng tay phúc lộc thọ đúc từ kim phỉ thúy."

Qúy Liên Hoắc nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Tô Vân Ôn, ánh mắt hung ác.

Cậu ta làm Chiêu Mưu ca mất thật nhiều tiền!

Tô Vân Ôn đối với thiếu niên lạnh lùng cười, khinh thường quay đi.

"Cuối cùng là tác phẩm đoạt giải đặc biệt lần này, có tên " Vinh quang hoa hồng" là một chiếc vòng cổ kim cương, đến từ nhà thiết kế trẻ xuất sắc Vương Kỳ Yên."

Tác phẩm vừa được đem lên, người đấu giá đã hết từ ngữ để trau chuốt nó, ca ngợi tác phẩm, cuối cùng mới nói ra giá khởi điểm.

"Vinh Quang hoa hồng, giá khởi điểm 300 vạn, mỗi lần tăng giá là 10 vạn."

Giọng nói rơi xuống, toàn trường một mảnh yên tĩnh. Quý Liên Hoắc quay đầu, thế mà không có ai giơ thẻ bài.

Người đấu giá thấy cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên cũng có chút ngoài dự đoán, bắt đầu giới thiệu lại lần nữa.

Lần này hình như cũng có chút tác dụng, đã nghe được phía sau có người giơ thẻ bài, nói giỡn lên, "Một khối!"

"Nếu không có ý định mua xin đừng nói giỡn." Người đấu liên tục lau mồ hôi trên trán, ánh mắt quét qua toàn trường.

Vương Chiêu Mưu đan hai tay vào nhau, ánh mắt nhìn đến góc váy màu đỏ lộ ra sau khán đài.

Đối với một nhà thiết kế mà nói, hiện thực tàn nhẫn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

"Cử." Vương Chiêu Mưu nhẹ giọng mở miệng.

Thiếu niên bên cạnh lập tức giơ lên kêu giới bài.

----------------------------------------------

Không ăn vẫn mập: Nay trả bài cho mấy ní nha. Dạo này bận thi cái thi xong lười ngang luôn. Từ giờ tui xin hứa sẽ cố gắng ra đều hơn.

Mấy ní comment nhiều nhiều cho tui vui có động lực với nhe.