Chương 42

“Sáng mai chuẩn bị chút.” Vương Chiêu Mưu thu lại bài thi, nhìn sườn mặt thiếu niên đang đứng một bên.

“Tôi mang cậu ra ngoài.”

Quý Liên Hoắc không biết làm sao nhìn nam nhân trước mắt, đáy lòng có hàng vạn vấn đề, nhưng khi đến miệng lại chỉ thành một câu, “Muốn hay không…. Mang theo Đại Bảo?”

“Không cần.” Vương Chiêu Mưu đứng lên, nhìn thẳng người trước mặt.

“Chỉ có tôi và cậu.”

Cảm giác được tầm mắt có vấn đề, cậu nhìn lướt qua đôi chân dưới dép Lê của Quý Liên Hoắc, âm thầm kinh ngạc.

Chính mình lần đầu tiên thấy Quý Liên Hoắc là khi cái đầu thiếu niên mới cái tới ngực mình, Quý Đại Bảo thì nằm viện, đưa một lớn một nhỏ cùng xuất viện, lúc ấy hắn cũng cao đến bả vai mình.

Từ lúc thiếu niên đến biệt thự của mình đến giờ, mấy có mấy tháng, thiếu niên lập tức cao hơn hẳn, hiện giờ cả hai đều mang dép lê thì hắn cũng có thể nhìn thẳng mình.

Này quả nhiên là thế hệ sau tốt hơn thế hệ trước sao?

Quý Liên Hoắc ngẩn ngơ đứng tại chỗ, hoàn toàn không nhận ra cậu đang xem chiều cao của mình, trong đầu thiếu niên bây chỉ có câu “Chỉ có tôi và cậu” mà Chiêu Mưu ca đã nói.

Chỉ có mình cùng Chiêu Mưu ca.

Lỗ tai hắn nhịn không được đỏ lên, những nơi bị cậu nhìn qua giống như là sắp cháy.

Nhìn tai thiếu niên Hồng thấu, Vương Chiêu Mưu nhớ khi nãy họ vừa từ bên ngoài vào, nếu tổn thương do rét lạnh khẳng định sẽ sưng đỏ và rất ngứa.

Giơ tay khẽ chạm vào vành tai thiếu niên, cậu thấy hắn nháy mắt đỏ mặt, đôi mắt thẳng tắp nhìn mình, còn rưng rưng đôi mắt, ngập nước lại đến láy.

“Có phải là bị tổn thương do gió rét rồi không?” Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng hỏi.

“Không, không có.” Quý Liên Hoắc liên tục lắc đầu.

Mùa đông năm trước, ngón tay ngón chân của hắn đã sưng như mấy củ cải đỏ, nơi đó vừa sưng vừa đau, đôi khi còn xuất hiện bọt nước, lúc bước đi hay cầm bút đều đau đến muốn chết đi sống lại.

Nhưng mùa đông năm nay lại không như vậy.

Trước khi đi học được một tháng ở trường, hắn đều luôn ngốc tại biệt thự, ở đây luôn mở máy sưởi nên có độ ấm vừa phải, hắn còn mặc áo mới mà Chiêu Mưu ca mua cho, giường lớn lại mềm mại ấm áp, ngay cả nước trong vòi chảy ra cũng khác hẳn trước kia, tất cả đều rất tuyệt vời.

“Ngứa sao?” Vương Chiêu Mưu nhìn đôi tai hồng ấy, đích xác là có điểm bất thường.

Mặt Quý Liên Hoắc lại càng đỏ hơn, như thế nào cũng không dám mở miệng nói thật.

Nơi Chiêu Mưu ca chạm qua lúc nãy, lại bắt đầu râm ran ngứa rồi.

“Trình tẩu hình như có thuốc mỡ, nếu có vấn đề gì phải đi xin bà ấy.” Vương Chiêu Mưu dặn dò hắn, vỗ nhẹ bả vai thiếu niên, “ Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sau khi ăn sáng xong, chúng ta liền đi ra ngoài.”

Quý Liên Hoắc vẫn đỏ bừng mặt bước ra từ thư phòng, biết rõ bản thân không bị thương do lạnh, nhưng vẫn không nhịn được làm theo lời nam nhân nói, giống như đã trở thành bản năng, ngoan ngoãn đi tìm Trình tẩu lấy thuốc mỡ.

“Cháu nhìn xem lỗ tai đã đỏ thành cái dạng gì rồi.” Trình tẩu vội vàng tìm thuốc mỡ đưa hắn, “Việc dọn tuyết cháu không cần lo lắng, Tề tiên sinh ông ấy sẽ gọi người tới làm.”

“Cảm ơn Trình tẩu.” Quý Liên Hoắc nói cảm ơn nhận lấy thuốc mỡ, trở về phòng, nhìn gương mặt đỏ của mình trong gương, hắn cúi đầu vặn thuốc mỡ ra, xoa xoa một ít trong tay, ở nơi nam nhân vừa mới chạm qua, nhẹ nhàng xoa đều.

Một cảm xúc khác từ đấy lòng dâng lên, Quý Liên Hoắc nhịn không được hồi tưởng lại độ ấm của lòng bàn tay nam nhân, tựa hồ như vậy đã có thể xua tan lạnh lỡ trong lòng hắn.

Từng luồng nước ấm tê dại hội tụ ở bụng, hai chữ kia bắt đầu quay cuồng trong lòng, cuối cùng phá tan hết thảy, tới lưỡi rồi môi, bật ra.

“Chiêu Chiêu.”

————

Tâm trạng của Quý Đại Bảo bây giờ có hơi vi diệu.

Chú nhỏ vừa mới ở cạnh mình mượn thuốc mỡ của Trình tẩu, toàn bộ quá trình thế nhưng cũng đều không liếc nhóc một cái, lấy được đồ rồi liền lập tức lên lầu.

Thật sự bởi vì nhóc không chịu đưa 100 đồng mà chú nhỏ liền giận rồi?

Quý Đại Bảo có chút tủi thân còn hơi tí bất lực.

Tự hỏi một cái liền trễ môi, dùng sức mạnh trèo lêи đỉиɦ Chomolungma, bắt đầu bò lên cầu thang, Quý Đại Bảo một bước chậm một bước, không dám quay đầu lại nhìn, sẽ khi nhìn lại thấy quá cao sẽ tự làm nhóc ngã mất.

Ngậm trăm đắng nuốt cay cuối cùng nhóc cũng bò tới trước cửa phòng, tay nhỏ đấm đấm vào như muốn gây sự chú ý với người bên trong, nhưng một chút động tĩnh đều không có.

Nhóc lắc lắc khuôn mặt nhỏ, đặt Mông ngồi trước cửa, gương mặt đầy buồn bã.

Mặc dù sau khi tới Lãnh gia, nhóc đã có ông nội thương mình, nhưng người cầm quyền Lãnh gia vẫn là chú nhỏ.

Đời trước có rất nhiều người nói, nếu không có chú nhỏ, mình cái gì cũng đều không có, lúc đó nhóc còn khịt mũi coi thường, nhưng giờ ngẫm lại, những lời này hình như là sự thật.

Quý Đại Bảo bi thương vỗ vỗ cửa.

“Ba ba, ngỗng sai rồi.”

Cửa phòng vẫn không mở, nhóc thử dán lỗ tai vào ván cửa, nghe được bên trong hình như có tiếng nước chảy.

Chẳng lẽ là đang tắm?

Quý Đại Bảo quỳ rạp trên mặt đất, ý đồ từ khe cửa bên dưới nhìn vào trong, xem xét một lúc lâu cũng chỉ có thể nhìn thấy bàn ghế trong phòng.

Đợi hơn một giờ sau mới nghe được tiếng nước bên trong ngừng chảy.

Chú nhỏ làm gì vậy?

Tắm rửa hơn một giờ, xoa đến da cũng đều không còn đi!

Từ kẹt cửa nhìn thấy được có đói dép đang đi qua, nhóc lập tức vỗ vỗ cửa phòng, mặt hiện ra vẻ tủi thân vô cùng.

“Ba ba, ngỗng sai rồi.”

Đôi dép trong phòng dừng một lát, nhưng lại không có ý định đi mở cửa, Quý Đại Bảo lập tức khổ sở tột độ.

Chú nhỏ thật sự giận nhóc.

Làm sao bây giờ.

Vương Chiêu Mưu mới từ thư phòng đi ra liền thấy nhóc con đang quỳ ngồi trước cửa phòng, đi đến phía sau nhóc, phát hiện nhóc đang cố gắng nhìn qua khe cửa xem tình huống bên trong.

Vương Chiêu Mưu vỗ vỗ sau lưng Quý Đại Bảo, vật nhỏ sợ tới bò qua bên cạnh, đầu thiếu chút nữa là đυ.ng vào ván cửa, đem bản thân đang có tật giật mình biểu thị hết ra ngoài.

Quý Đại Bảo bị dọa không nhẹ, tập trung nhìn lại thì mới nhận ra đó là Vương Chiêu Mưu.

Ngay sau đó, đôi mắt của nhóc lập tức động đậy, thân hình mềm mụp ôm lấy chân Vương Chiêu Mưu, cực kì đáng thương ngửa đầu nhìn cậu.

Đại ca cứu nhóc!!

Nhìn tay Quý Đại Bảo đang nắm tờ một trăm đồng lại nhớ tới hôm nay Quý Liên Hoắc trở về vẫn chưa kịp ôm nhãi con, Vương Chiêu Mưu lập tức hiểu được ý đồ của nhóc.

Chú cháu họ có quan hệ rất tốt, sẽ không vì 100 đồng này giận nhau, có khi là phòng cách âm khá tốt, Quý Đại Bảo sức lực nhỏ nên gõ cửa không làm cho Quý Liên Hoắc chú ý.

Cậu bế nhóc con lên, gõ vang cửa phòng.

Người bên hình như chú ý tới, cửa phòng lập tức mở ra, Quý Liên Hoắc vừa nhìn đã thấy được Chiêu Chiêu của hắn, còn có một cục bột nếp đang được cậu ôm trong ngực.

“Ba ba…” Quý Đại Bảo nước mắt lưng tròng, từ trong ngực mình móc ra tờ 100 đồng, vươn tay đem tiền đưa Quý Liên Hoắc tóc vẫn còn đang ướt.

Quý Liên Hoắc yên lặng một lát, từ Vương Chiêu Mưu ôm lấy đứa cháu bất hiếu của mình.

“Ô ô ô..” Quý Đại Bảo nằm trên vai hắn liền bắt đầu khóc, tưởng tượng đến cảnh chú nhỏ không thích mình nữa, liền đau lòng đến muốn chết tim ngỗng.

Vương Chiêu Mưu thấy hắn vỗ vỗ sau lưng Quý Đại Bảo, xoay lưng vào thư phòng lấy ra một phong thư trống, đi vào phòng bọn họ.

“Chú nhỏ sẽ không thu tiền của nhóc.” Vương Y ngồi trước bàn, ở trên phong thư viết xuống trên Quý Đại Bảo.

Quý Liên Hoắc thấy thế, lập tức từ trong tay nhóc rút ra tờ 100 đồng kia, đưa cho cậu, xem nam nhận nhận lấy sau đó bỏ vào phong thư.

Vương Chiêu Mưu đứng dậy, đem nó đưa cho Quý Đại Bảo ở trước mặt Quý Liên Hoắc, dùng sức nhéo nhéo mặt nhãi con đến đỏ ửng, dịu dàng nói.

“Nhóc bây giờ tuổi còn nhỏ, muốn cầm tiền đi mua đồ, người khác cũng không dám bán cho nhóc, nhóc có thể nhờ người giám hộ giữ giúp, tôi thấy cậu ấy đảm bảo, thấy thế nào?”

Quý Đại Bảo nhìn phong thư trong tay, gương mặt bị xoa đến đau, cảm tình tình nguyện đưa tiền cho chú mình, “Ba ba, tiền tiền~”.

Quý Liên Hoắc nhận lấy nó, nhịn không được ngước mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.

Vương Chiêu Mưu đối thiếu niên hơi mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu tóc còn hơi ẩm của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Vương Chiêu Mưu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thiếu niên lo lắng bước xuống lầu.

Quý Liên Hoắc mặc một cái áo lông màu xanh biển phối hợp với một cái quần jean nhạt, mang đôi giày thể thao trắng sạch sẽ xuống lầu, những bước chân nhanh nhẹn hữu lực hiện ra vài phần sức sống vốn có thuộc về lứa tuổi của thiếu niên.

Màu da của hắn so với trước khi tới đây trắng hơn vài phần, ngũ quanh góc cạnh hiện càng thêm rõ ràng, tựa như một con bướm sắp phá kén bay ra.

“Chiêu Mưu ca, thực xin lỗi.” Thiếu niên đứng bên bàn ăn, gương mặt áy náy, “Em đã muộn.”

“Còn chưa muộn.” Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua quần áo hắn, nhận ra hôm nay hắn vì đi ra ngoài mà công phu hơn bình thường.

Trình tẩu còn chưa làm xong bữa sáng, Vương Chiêu Mưu lấy ra hai tấm phiếu, đặt trước mặt thiếu niên.

Quý Liên Hoắc nhận lấy, nhìn dòng chữ bên trên.

“Trang sức thiết kế?”

“Đúng vậy.” Cậu lên tiếng, nhìn Trình tẩu mang thức ăn lên.

“Lúc trước có một hồi trang sức được một nhân tài thiết kế, lần trưng bày này, chính là tác phẩm đoạt giải đó.”

Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào tấm phiếu in trang sức, kim cương được khảm quanh thân viên Ngọc lục phỉ thuý, nhìn một lúc lâu cũng chỉ có thể nghỉ được từ “Quý”.

Nhưng hắn đối với trang sức gì đó chính là dốt đặt cán mai.

Quý Liên Hoắc thấp thỏm ăn xong bữa sáng, đi theo Vương Chiêu Mưu lên xe, có vài phần đứng ngồi không yên.

Hai người đi khá sớm nên khi đến triển lãm cũng không có rất nhiều người.

Quý Liên Hoắc gắt gao đi theo Vương Chiêu Mưu, phát hiện hội trường này còn phải lớn hơn sân bóng rổ vài phần, nguy Nga tráng lệ, âm nhạc cổ điển mở càng tăng thêm vài phần quý phái cho nơi này.

Hội trường có để rượu cùng đồ ăn, nhưng chưa người nào qua ăn, hắn nhìn xung quanh những người tham gia, nơi đây đều là những người có tiền, đàn ông thì mặc Tây trang đắt tiền, phụ nữ thì quần áo lụa là, trên người đều là trang sức đắt tiền.

Quý Liên Hoắc theo bản năng có chút bất an, đi càng gần Vương Chiêu Mưu hơn.

Hai người đi một vòng, cuối cùng cũng dừng chân trước quầy đang trưng bày một chiếc vòng kim cương cổ, trong mắt xẹt qua vài tia Hoài niệm.

“Chiêu Mưu ca?” Quý Liên Hoắc nhạy cảm nhận ra cảm xúc của người bên cạnh thay đổi, ánh mắt liền không tự chủ được mà nhìn về phía chiếc vòng kim cương.

Chiếc vòng cổ này được tạo ra từ hàng trăm viên kim cương hoàn hảo nhất, cực kì có giá trị, càng hút mắt người nhìn chính là thiết kế độc đáo của nó.

Bên trái chiếc vòng được khảm những viên kim cương màu vàng, lộng lẫy như ánh mặt trời, bên phải thì là những viên màu bạc, hình dạng chiếc vòng như một chiếc lá xinh đẹp, tựa ánh trăng sáng dịu nhất trên bầu trời sao.

Ở giữa là một đóa hoa phức tạp, những cánh hoa chồng lên nhau, mỗi một cánh đều phản xạ ánh đèn mà sáng rực, còn có một sợi dây treo trên cánh, đẹp đến rừng động lòng người.

“Người thiết kế chiết vòng này, chính là người quen của tôi.” Khéo môi cậu hơi câu lên.

“….Người quen?” Quý Liên Hoắc theo bản năng nắm chặt áo lông của mình.

“Chỉ đơn giản là, cô ấy cùng anh trai tranh giành gia sản nhưng không thành, 8 tháng trước vừa mới học thiết kế trang sức, đây chính là tác phẩm đầu tiên.”

Vương Chiêu Mưu nhìn qua một hướng, Vương Kỳ Yên đang mặc một chiếc váy đỏ, gặm cánh gà mà cô yêu thích.

Quý Liên Hoắc theo cậu đi qua, nữ nhân rõ ràng cũng chú ý tới họ chính là người xem tác phẩm của mình, biểu tình của Vương Kỳ Yên lập tức cứng ngắc, ngây người nhìn Vương Chiêu Mưu, cánh gà trong tay lập tức rơi xuống.