Chương 40

Vương Chiêu Mưu giữa trưa nhận được tin tức, đội trưởng Lý ở đầu bên kia điện thoại, hoảng đến mức nói chuyện không rõ chữ, cậu nhanh chóng chạy đến hiện trường thi công, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vài quán bên con phố bên cạnh, cửa hàng từ trong ra ngoài đều là lửa lớn hắc lên, trên đường có không ít người, còn có mấy người nhân viên ăn mặc đơn bạc, ở trên phố ôm đầu khóc lớn.

“Ông chủ.” Lão Tề cùng đội trưởng Lý nhìn thấy Vương Chiêu Mưu đến, vội vàng đuổi lại, Lý đội trưởng vẻ mặt khó tin, đôi mắt mở to.

“Thật thần kì!” Đội trưởng Lý quay đầu nhìn về phía công trường đang thi công, Chu đại sư đang bị một đám nhân viên tạp vụ quay quanh, cười đến khắp mặt đều là nếp gấp.

“Sao lại thế này?” Vương Chiêu Mưu nhìn lướt qua những chiếc xe trữ nước đều đã trống không, đại khái hiểu được tình hình, nhưng vẫn muốn nghe ông nói lại một lần.

“Sáng nay chúng tôi thi công, chủ tiệm phố đối diện có lại đây tranh cãi với chúng tôi, liền nghe được trong tiệm có người kêu cháy.

Có mấy người là nhân viên của tiệm đó, vừa thấy cửa sổ bóc khói, liền nhất quyết quay lại lấy đồ, tôi nhìn thấy nơi đó như sắp nổ rồi, vội vàng kêu người giữ họ lại, đi gọi cứu hỏa.”

Đội trưởng Lý lau mặt một cái, “Nhưng lửa lan quá nhanh, cháy sang tận các cửa hàng bên cạnh, tôi liền cân nhắc một chút, đột nhiên nhớ tới trong công trường không phải còn hai chiếc xe trữ nước sao!”

“Tôi lập tức cho công nhân đem hai xe tới, cắm ống phun vào đám cháy, một lúc sau thì xe cứu hỏa cũng tới, tốn thêm vài giờ nữa thì cũng dập tắt được đám cháy đó.”

Lão Tề cũng tiến lên một bước, vẻ mặt như sống sót sau tai nạn, “May là đội trưởng Lý phản ứng nhanh chóng, cũng may mắn là chúng ta đã làm theo lời Chu đại sư nói, đem nước đến công trường mới khống chế được hỏa hoạn, không đem ngọn lửa lan xa hơn nữa, nếu không chỉ sợ là mấy tiệm ở con phố đều cháy hết rồi.”

“Cửa hàng chỉ là việc nhỏ.” Vương Chiêu Mưu nhìn đến những nhân viên trong tiệm đã chạy ra ngoài, “Người không có việc gì là tốt rồi.”

“Nguyên nhân gây cháy là gì?” Vương Chiêu Mưu giương mắt nhìn về phía những căn nhà đã được dập lửa.

“Còn đang điều tra.” Lão Tề tới gần cậu, hạ giọng, “Kết quả thì chưa có, nhưng tôi vừa mới hỏi thăm một chút, hình như là cửa hàng kia có một nhân viên nghỉ việc, chủ tiệm cũng keo kiệt thật sự, không cho hắn vào lại ký túc xá, mang đồ bên trong đi, cả chăn đệm chính hắn mua cũng không được mang.

Sau khi hắn đi, chăn đệm chưa được dọn, chắc là bị tích điện đâu đó, không ai để ý, tám phần lửa từ đó mà ra.”

Vương Chiêu Mưu gật đầu, dặn dò đội trưởng Lý, “Công trường siết chạy quản lý an toàn phòng cháy chữa cháy, hai ngày này sẽ có người tới kiểm tra.”

“Tôi hiểu tôi hiểu!” Đội trưởng lý liên tục gật đầu.

“Vị Chu đại sư này, thật là có bản lĩnh!” Lão Tề không thể không bội phục. “Tiểu Quý đúng thật là có mắt nhìn người.”

Trưa hôm đó, kết quả điều tra hoả hoạn cũng đã tới, còn sớm hơn một ngày mà cảnh sát đã báo.

Cửa hàng bị cháy, đúng là bởi vì thời gian sử dụng thảm điện đã lâu, nhiệt độ quá cao, dễ dẫn nhiệt, mà công nhân trong ký túc nơi nơi đều sử dụng đồ vật dẫn nhiệt cao, an toàn phòng cháy chữa cháy trong tiệm cũng không đạt chuẩn, dẫn tới hỏa hạn nhanh chóng lan tràn.

Báo chí còn khen ngợi đội thi công đối diện phố một phen, kịp thời sử dụng xe trữ nước, khống chế ngọn lửa; đồng thời truy ra được những hàng quán bán hàng vào buổi tối trên con phố đó, sau khi bị cảnh sát kiểm tra tác phong ăn toàn về phòng cháy chữa cháy, liền có mười mấy quán không đạt tiêu chuẩn, bị niêm phong tạm thời, chờ sau khi chỉnh đốn và cải cách tốt thì mới được mở bán lại.

Những chủ quán không bị niêm phong, cũng cảm kích đội thi công đã trợ giúp, không chỉ đưa đồ ăn nước uống cho họ, mà còn đối với việc gây tiếng ồn khi thi công cũng cực kì ôn hòa và nhẫn nại. Vấn đề về thời gian thi công cũng được giải quyết dễ dàng, ngày hôm sau công trường liền bắt đầu làm việc trở lại.

Chu đại sư có thể nói là một trận thành danh, một nhóm nhân viên tạp vụ rãnh rỗi, liền vây quanh ông đòi xem bói, đoán mệnh, Chu đại sư nơi này kiếm 5 đồng, chỗ kia kiếm 10 đồng, sau mấy ngày, nhìn số tiền kiếm được mà hai thầy trò bọn họ cười không khép miệng được.

Vương Chiêu Mưu đến thị sát công trường, đúng lúc gặp phải Chu đại sư đang kể về những chiến tích huy hoàng năm xưa của mình cho mấy người nhân viên kia.

“Thật ra thì, phong thủy cũng được coi là một nguyên lý khoa học, có lần ta cùng đồ nhi đi vào núi gặp được ngôi nhà kia, vận khí phải nói là tệ a, vật càng nuôi thì càng chết, thê tử lâm bệnh triền miên, còn có hai người con gái, buổi tối cũng thường tỉnh dậy mà khóc thút thít.”

“Ta vừa nhìn, đã phát hiện bên cạnh căn nhà có một cây đằng cổ, cây đã chết héo, trong phòng thủy có nói, khô héo của cây cối sẽ sinh ra âm khí không tốt, sự thật là cái cây khô đó đối diện cửa sổ, buổi tối nếu có gió thổi qua, nhánh cây sẽ đập và cửa sổ, hai đứa nhỏ kia tỉnh lại liền thấy cảnh này, sao có thể không khóc?”

“Còn có cái cây đằng kia, có tính độc, gà vịt mổ phải không chết cũng khó, đến nỗi khi thê tử hắn sinh bệnh, ta liếc mắt một liền nhìn thấy cái bình rau ngâm lớn trong nhà, chỉ cần hơi lại gần một cái là đã có khí mốc xộc thẳng vào mũi.”

“Trong núi giao thông không tiện, đặc biệt nghèo, người vợ luyến tiếc không ném bình dưa muối đó đi, tự mình ăn hết, kết quả ăn liền trúng thực.

Cho nên ta kêu người chồng chém cây đằng đó , vứt bình rau ngâm đó đến nơi nào xa xa một chút, mặt khác cũng không đem dọa hai người con đến tối lại khóc.”

“Nhưng tại sao lại mở rộng lối đi?” Vương Chiêu Mưu đứng ở phía sau ông, mỉm cười hỏi.

“Còn không phải bởi vì lối đi quá hẹp, mắc vào áo của ta sao.” Chu đại sư cười ha hả quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông chủ đang đứng phía sau mình.

Thấy vậy nụ cười trên môi ông đột nhiên cứng lại.

Đến việc này mà cậu ấy cũng biết?!

“Ông chủ Vương.” Thất Tình lạnh lẹ đứng lên, “Ngài tới rồi, sư phụ ta chính là đang kể chuyện xưa đó!”

Vương Chiêu Mưu đưa tay đỡ mắt kính trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt phía sau hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

“Chu đại sư vì chúng tôi mà vất vả như vậy thì công lao càng lớn, đêm nay mời Chu đại sư cùng Thất Tinh tiểu sư phó ăn một bữa cơm, có được không?”

“Tất nhiên là được!” Chu đại sư vừa nghe, lập tức cười khanh khách đứng dậy đáp, “Ông chủ Vương, ta không kiêng kị món gì cả, ngươi có thịt cá gì đều có thể đem lên.”

Vương Chiêu Mưu cười cười, nhìn về phía đám nhân viên đang ngượng ngùng đứng đằng sau, “ Đêm nay cũng báo với nhà ăn một tiếng, làm đồ ăn phong phú hơn một chút, đãi mọi người.”

Ông chủ không la bọn họ khi cùng Chu đại sư tám chuyện, còn kêu nhà ăn làm món ngon hơn, tất mọi người lập tức vui vẻ hẳn lên.

Đêm đó Vương Chiêu Mưu làm chủ, mời đội trưởng Lý cùng thầy trò Chu đại sư đi Tường Vân Lâu, cùng nhau ngồi thành một bàn, lão Tề thế cậu kính rượu những người khác, một ly lại một ly uống xuống, đội trưởng Lý mặt mày đỏ bừng, lôi kéo Chu đại sư phải đoán mệnh cho mình ngay bây giờ.

“Ta am hiểu nhất, vẫn là đoán chữ.” Chu đại sư cũng đã làm mấy chén liền, có chút ngà say, “xác suất đúng tới 99 phần trăm, tin hay không!”

“Tới tới tới, tôi sau này có thể phát tài hay không?!” Đội trưởng Lý lập tức kêu nhân viên lấy giấy bút, ở trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ “Rượu”,say khướt nói sinh thần bát tự của mình.

Chu đại sư cúi đầu nhìn chữ trên giấy, lại nhìn nhìn tướng mạo đội trưởng lý, bốn năm giây sau, liền há mồm nói.

Từ “Rượu” trong ngũ hành thuộc mệnh thủy, thứ hai là kim, là thủy trong bình nước. ( ở đây là “dậu” mà khó hiểu quá nên mình đổi qua bình nước nha.)

“Cái bình này a, có sự liên kết, không chỉ nói mỗi rượu thôi đâu, còn có một ý nghĩa khác, kết hợp với sinh thần bát tự của ngươi, thời cơ phát hiện ở ngay trước mắt đó!”

Đội trưởng Lý cười ha hả, nhìn thoáng qua Vương Chiêu Mưu đang uống trà đối diện, “Tôi thích nghe nhất là mấy lời nói này nha!”

Nhìn cậu không uống rượu, đội trưởng Lý chớp chớp mắt, bắt đầu ồn ào nói, “Chu đại sư, ông cũng xem cho Vương tổng một cái đi, bói đào hoa!”

Trên bàn tiệc có không ít người cười rộ lên, Vương Chiêu Mưu buông chén trà trong tay, mang theo ba phần ý cười nhìn về phía Chu đại sư.

“Ông chủ Vương, xem một cái?” Chu đại sư đem chén rượu đẩy cho đệ tử, chuẩn bị thể hiện bản lĩnh thật sự của mình.

Lúc trước ở công trường nói những lời này, ông chủ Vương đã nói sẽ không nghi ngờ thực lực của mình, hiện tại phải chứng minh một phen mới được!

“Xem sự nghiệp đi.” Vương Chiêu Mưu giơ tay, nhân viên lấy giấy bút tới, đưa cho cậu.

“Đoán chữ không cần phải suy nghĩ mình phải viết gì, trong đầu hiện lên chữ nào liền viết chữ đó đi.” Chu đại sư mở to hai mắt, xem nam nhân trước mắt đang cực kì văn nhã giơ tay viết, trên giấy hiện lên một chữ “Một”.

Chu đại sư nhíu nhíu mày, lại hỏi sinh thần bát tự của cậu, tính một lúc lâu sau, cũng chưa nói câu nào.

“Làm sao vậy, Chu đại sư?” Đội trưởng Lý tò mò hỏi, thấy Thất Tinh cẩn thận nếm thử hết ly rượu của sư phụ mình, lại rót tiếp cho hắn một ly.

“Ân….” Chu đại sư dừng một lát, “Ông chủ Vương viết chữ “Một” này, rồng bay Phượng múa, tài vận giàu có, chữ viết cẩn thận, chứng minh được là một người trầm ổn, nét bút thu lại dứt khoát thanh lại thanh lịch, là một người có đầu óc tỉnh táo, có tính kỉ cương nguyên tắc, trong lòng có chí tiến thủ…”

“Đại sư, đây không phải là xem sự nghiệp đâu, sao mà nửa ngày còn chưa nói được trọng điểm vậy.” Đội trưởng một bên liên tiếp rót rượu cho Thất Tinh, đến nỗi hai má hắn đề đỏ, mắt cũng sưng phù lên.

“Cái này…” Chu đại sư có phần hơi khó xử, nhìn thoáng qua Vương Chiêu Mưu, rối rắm mở miệng.

“Từ “Một” này có hai ý, cũng cho ra hai điều, một cái là chủ cô, nếu đi con đường này thì hỉ bốn phía bị tắc, tài sản tổn hại, phối hợp với bát tự của cậu, không được thịnh vượng…

Một đường khác thì là, hỉ từ tiền tài mà ra, nơi ở có quý nhân, số mệnh thịnh vượng..”

Chu đại sư nói toàn là thuật ngữ, người trên bàn đều hàm hồ cái hiểu cái không, lão Tề dùng nước trà súc miệng, nhìn một bên dường mặt của Vương tổng, nghe còn chuyên chú hơn cậu.

Cậu ấy từ trước tới nay đều như thế này, rất ít khi cắt ngang lời người khác, chẳng sợ là chuyện nhàm chán, cũng nghe đến khi kết thúc.

Đội trưởng Lý nghe xong liền vò đầu, nhịn không được chọc chọc hai má đỏ bừng của Thất Tinh.

“Sư phụ cậu nói cái gì a, chúng tôi nghe đều không hiểu.”

Chu đại sư liền quay đầu lại, thần sắt nghiêm túc, “Thiên cơ không thể tiết lộ!”

Thất Tinh đã ngà ngà say, nhìn thoáng qua chữ viết của Vương Chiêu Mưu, lại nhớ lại những lời vừa nghe khi nãy, cười ha hả nhìn về phía đội trưởng Lý.

“Sư phụ nói, nếu giải nghĩa ra thì là…”

Chu đại sư muốn ấn miệng đệ tử lại, lại bị hắn trốn đi.

Thất Tinh càm cầm chén rượu, một tay chỉ vào chữ viết trên giấy, say khướt nhìn Vương Chiêu Mưu.

“Sư phụ ta nói ngươi…”

“Hoặc là phá sản, hoặc là phá trinh.” (😶)

Chu đại sư ngăn không kịp, hắn vừa nói xong, cả bàn đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Không khí đột nhiên đông cứng hồi lâu, đội trưởng Lý tỉnh luôn rượu.

Lão Tề đang uống trà, “Phốc” một tiếng phun ra.

Đây là ý gì đây?!

“Nói bậy!” Lão Tề vỗ bàn đứng lên, “ông chủ Vương sao có thể phá sản.”

“Từ từ đã..” đội trưởng Lý một tay ngăn ông, miệng có chút không kiềm được, “Trọng điểm không phải là ở chỗ phá trinh sao? Vương tổng hiện chắc chưa có đối tượng đâu nhỉ?”

Vương Chiêu Mưu miết miết chén trà, im lặng không trả lời.

“Đắc tội đắc tội.” Vẻ mặt ông xấu hổ, “Ta không quản tốt đồ đệ, Thất Tinh nó uống say rồi, đồng ngôn vô kỵ a.”

“Hắn đã hai mươi mấy rồi, còn không biết lựa lời mà nói à?!” Đội trưởng Lý chỉ vào Thất Tinh, “Chu đại sư ông hẳn chính là ý này đi.”

“Nhưng ta không có nói như vậy a.” Ông cố cười trả lời.

“Sao sư phụ lại không nói như vậy!” Thất Tinh vừa nghe liền tỉnh, “Sư phụ lừa dối bọn họ, còn giấu luôn con à?”

————-

Editor tâm sự:

Vì đây là công ty tnhh một thành viên. Nên mọi người thương thì đề cử cho mình với nha😽.