Chương 39

Nhìn Quý Đại Bảo nắm chặt tiền mà Chiêu Mưu ca đưa, Quý Liên Hoắc định tiến lên giúp Quý Đại Bảo cất giữ, vừa kéo tiền trong tay nhóc, Quý Đại Bảo liền nắm chặt đến cánh tay cũng nhấc lên theo.

Quý Đại Bảo hai mắt trừng to, gắt gao nắm chặt tờ tiền màu đỏ trong tay, không muốn cho chú nhỏ của nhóc lấy đi.

Đến cái này thân là chú nhỏ mà cũng tính với mình, đây chính là mình cực cực khổ khổ bán nghệ mà có được a!!

“Cho Đại Bảo đi.” Vương Chiêu Mưu thấy vậy, nói với Quý Liên Hoắc.

Mặt hắn đỏ lên, vốn định giải thích rằng mình chỉ giữ giúp Đại Bảo, nhưng khi nhìn đến đôi mắt của nam nhân, liền thấy được đôi mắt ấy chứa đầy ôn hòa và ấm áp.

Cậu đều biết rõ.

Quý Liên Hoắc không nói nữa, nghe lời buông tay ra khỏi tờ tiền.

“Nên đến trường học.” Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua thiếu niên, nhắc nhở nói.

“Kia Chiêu Mưu ca… tuần sau gặp.” Quý Liên Hoắc sắc mặt u buồn, lên lầu thu dọn đồ vật, chốc lát lại nhìn đến Quý Đại Bảo đang nằm trong tay cậu, bị chú nhỏ nhìn đến, nháy mắt nhóc liền dùng cả hai tay nhỏ nắm chặt tờ tiền.

Tâm tình Quý Liên Hoắc có chút vi diệu phức tạp.

“Nếu có chuyện gì, nhớ phải liên hệ với tôi đầu tiên.” Vương Chiêu Mưu tiến lên, muốn cho chú cháu bọn họ thân mật một chút, không nghĩ tới Quý Đại Bảo chỉ lo giữ tiền, gật đầu phi thường có lệ.

“Được Chiêu Mưu ca.” Quý Liên Hoắc nhìn lướt qua nhóc con, nghiêm túc nhìn chăm chú Vương Chiêu Mưu một lúc lâu, “Chiêu Mưu ca, tuần sau gặp lại.”

Quý Liên Hoắc mang cặp sách ra đến cửa, lúc đã ngồi lên xe, lại phất phất tay chào Vương Chiêu Mưu, giống như người chồng lưu luyến khi phải đi làm xa nhà.

Ban đêm, Quý Đại Bảo một mình nằm trên giường, cực kì vui vẻ nhìn tờ 100 đồng trong tay.

Nghĩ đến tiền tiêu vặt của chú nhỏ một tháng chỉ có một ngàn, chỉ cần mình nhảy thêm 9 lần, là có thể đuổi kịp chú, nếu chăm chỉ hơn, nói không chừng so với hắn còn nhiều hơn!

Có tiền rồi, chính mình nhất định sẽ mua thật nhiều đồ tốt, sau này đi sự kiện còn phải đẹp trai phong độ nữa chứ, còn có thể dùng tiền này mua một cái đi động, thử liên hệ Lãnh gia.

Tóm lại số tiền này không thể bị chú nhỏ thu đi, nếu hắn cố chấp, mình liền khóc, tìm Vương Chiêu Mưu làm chủ cho mình.

Quý Đại Bảo nghĩ kỹ đối sách rồi, bò đến giường nhỏ, đem tiền nhét phía dưới ván.

Nhìn số tiền này, nhớ tới hôm nay vì nó mà chống lại chú nhỏ, Quý Đại Bảo thở dài một tiếng, đáy lòng có chút hối hận xiu xíu.

Quả nhiên, đàn ông một khi có tiền liền trở nên tệ bạc.

Nhưng về sau chú nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ của mình nha!

Một tuần mới bắt đầu, Quý Liên Hoắc vừa vào lớp, nhận thấy rõ ràng bầu không khí có chút kì lạ.

“Quý ca!” La Ngũ Nhất vừa nhìn thấy hắn đến, lập tức kích động chạy vọt lại.

“Ủy viên ngữ văn hôm nay đi xuống tìm giáo viên, phát hiện ở văn phòng không có ai, nhưng nhìn trộm được phiếu điểm tháng trên bàn làm việc! Cậu đoán xem lần này thành tích mình thế nào?!”

Quý Liên Hoắc dừng một chút, trở lại chỗ ngồi.

“Sao cậu không tò mò thế!” La Ngũ Nhất so với Quý Liên Hoắc còn sốt ruột hơn, “lần này đề khó như vậy, cậu không muốn biết điểm cao hay thấp à?”

Xem Quý Liên Hoắc đã bắt đầu đọc sách, La Ngũ Nhất nhịn không được mở miệng.

“Cậu tổng điểm là 637, đứng thứ hai toàn khối!”

Quý Liên Hoắc nghe được tổng điểm, đôi mắt trầm xuống.

“Tôi thao đi, cậu vậy mà còn không vui?” La Ngũ Nhất không dám tin, mắt nhìn xung quanh, nói nhỏ.

“Lần này đề khó như vậy, cậu so với lúc trước còn nhiều hơn 60 điểm, cậu không biết tăng 60 điểm là khái niệm gì sao?!”

Thấy Quý Liên Hoắc vẫn không nói lời nào, La Ngũ Nhất chớp mắt, tưởng rằng hắn đối với thứ hạng của mình không hài lòng.

“Quý ca, cậu bình thường không nghe bát quái, chắc không biết cái người nhất khối kia, chính là La Tiểu Lệ, một lần khảo thí đã được trúng tuyển đại học, nhưng bởi vì nguyện vọng chuyên ngành điểm tuyển cao, mà lúc đó lại điền một chuyên ngành bị thiếu hai điểm, cho nên mới học lại! Nếu như là năm trước, thực lực của cậu ấy cũng không thể so với cậu đâu.”

La Ngũ Nhất tự lải nhải hai câu, giờ tự học đã đến, hắn liền im miệng trở lại chỗ ngồi, cầm lấy sách toán đọc thử, như là có phản xạ tự nhiên, đầu liền bắt đầu đâu. ( giống tui :)) )

Chủ nhiệm lớp ngày hôm sau liền công bố thành tích, bài thi cũng đã phát xuống dưới, bởi vì Quý Liên Hoắc có tiến bộ lớn, chủ nhiệm lớp còn kêu riêng hắn lên văn phòng, cùng hắn phân tích điểm số.

“Ngữ văn 129, so với lần trước cao hơn 8 điểm, toán học lần này đề khó như vậy, em còn có thể được 133, rất lợi hại nha thằng nhóc kia.”

Ông đưa tới hai phiếu điểm, “Tiếng Anh cao hơn 7 điểm, tương đối ổn. Tiến bộ lớn nhất vẫn là vật lý, so với lần trước hơn tận 36 điểm.”

Thầy nhìn bảng điểm của hắn, vừa lòng nói vài tiếng, “Không tồi.”

“Tôi thật không nghĩ tới, lúc trước xảy ra chuyện như vậy, em mang theo vết thương đi thi, còn có thể làm tốt hơn trước, đề khó, em lại làm còn cao điểm hơn.”

“Cảm ơn Trần lão sư.” Quý Liên Hoắc có chút mất mát, nói cảm ơn.

“Như thế nào, còn không cao hứng?” Chủ nhiệm lớp trêu ghẹo nhìn nam sinh trước mặt, “Em thi tiếng Anh, toán, ngữ văn đều là tôi coi, những môn đó điểm tăng ít thì không nói làm gì, chỉ riêng môn lý, tôi cảm thấy có thể đem nhắc đi nhắc lại cả tháng đó.”

“Em muốn vào đại học Tô thành.” Quý Liên Hoắc giương mắt, nhìn thẳng vào ông.

“Đại học Tô thành, có thể a, điểm của em cũng không sai lệch lắm.”

“Em muốn học chuyên ngành kinh tế.” Quý Liên Hoắc nhấp môi, “Em đã phân tích thử, yêu cầu ít nhất là 680.”

Chủ nhiệm lớp ngẩn người, ông không nghĩ hắn có mục tiêu cao như vậy.

Trách không được sẽ không vui.

“Em cũng thấy bảng đen có viết, hiện tại cách đại học còn 78 ngày.” Chủ nhiệm lớp cân nhắc, “nếu cứ giữ nguyên phong độ như thế, thi chuyên ngành kinh tế cũng không phải không thể nào, nhưng em cũng biết, càng về sau, đề càng khó, từ 300 đến 400 điểm là dễ, nhưng từ 630 đến 650 điểm là một thử thách rất lớn.”

“Em hiểu rõ.” Ánh mắt thiếu niên bây giờ cực kỳ kiên định.

“Nhưng em bắt buộc phải vượt qua được.”

Chẳng sợ tan xương nát thịt, hắn cũng nhất định phải thành công.

Sau ngày biết điểm, bảng xếp hạng lại được đổi mới, Vương Chiêu Vân cùng hai đàn em, lúc nhân viên công tác vừa dán bảng điểm, keo còn chưa kịp khô, bọn họ liền bóp mũi đi lên xem.

“Một hai ba bốn…” Vương Chiêu Vân từng chút từng chút đếm từ dưới lên, đếm tới số 11, hắn kinh hỉ trừng lớn hai mắt.

Đếm ngược 11 người.

Mình về sau có phải hay không thành tích sẽ không còn là từ dưới đếm lên nữa.

Vương Chiêu Vân vui mừng, nhìn hai thằng em đang đếm mấy người còn lại, chỉ chỉ bảng điểm.

“Vương ca, ở đây có hai học sinh, hình như lúc trước gây chuyện, không có tham gia khảo thí.”

Vương Chiêu Vân ngẩn người, nhìn kỹ hai con không kia, giống như là thật.

Đếm ngược 11 người, trừ bớt hai thằng kia, thành tích của mình chẳng phải giống y như lần trước à?!

Mặt hắn sụp xuống.

Một tháng, hắn học khổ cực như vậy, đi học thì nỗ lực mở mắt nghe giảng, tháng này làm mấy chục đề, hạng thế mà vẫn không nhúc nhích?!

“Chủ yếu vẫn là đi đề lần này quá khó.” Đàn em giúp hắn tìm lý do, “Thật nhiều học bá đều nói như vậy, tổng điểm còn không bằng lần trước.”

Nghe được lời an ủi, Vương Chiêu Mưu trong lòng cũng hơi dễ chịu một chút, nhắc tới học bá, hắn liền nhịn không được nhớ tới một người.

Vương Chiêu Vân ngửa đầu, xem từ trên xuống dưới, thấy được tên Quý Liên Hoắc.

“Có lầm hay không!” Vương Chiêu Vân nhìn đi nhìn lại mấy lần, mới chắc chắn đó là thành tích của Quý Liên Hoắc.

“Hạng hai toàn khối, hạng 9 toàn trường, tổng điểm 637!”

Vương Chiêu Vân có chút căm giận, “không phải nói là đề khó sao! Vì cái gì hắn làm bài so với lúc trước còn cao hơn?!”

Có còn đạo lý hay không a!!

Phải đến tìm hắn mới được!

Vương Chiêu Vân đầy khí thế đuổi đến trước ban học lại, ngăn đại một người liền kêu, “ Kêu Quý Liên Hoắc ra đây cho tôi.”

Bị Triệu Đạt ngăn lại, biếng nhác nhìn thằng nhóc mềm mại trước mặt.

“Cậu là ai, cùng Quý Liên Hoắc có quan hệ gì?”

“Tôi cùng hắn…” Vương Chiêu Vân nỗ lực suy nghĩ một hồi, chợt phản ứng lại, “ Không có quan hệ gì thì không thể tìm à?”

“Trừ phi cậu cùng Quý Liên Hoắc quan hệ giống như là Romeo cùng Chúc Anh Đài, nếu không tôi tuyệt đối không để cậu vào.” Triệu Đạt đứng chặn ở trước cửa, chỉ chỉ chính mình. “Tôi chính là anh em của cậu ấy.”

“Romeo cùng Chúc Anh Đài?” Vương Chiêu Vân nghe xong, thiếu chút nữa cười đến hai hàm đều không khép lại được, chỉ vào Triệu Đạt rồi lại nhìn về hai thằng đệ của mình, cười đến eo cũng không thẳng nỗi.

“Ha ha ha, nó thế mà nói là Romeo cùng Chúc Anh Đài, hai cái tên này mà cũng ghép lại được với nhau à?”

“Đó là cái gì?” Triệu Đạt đứng ở cửa, sắc mặt có chút xấu hổ hết trắng rồi lại đỏ.

Vương Chiêu Vân im lặng hai giây, thử thăm dò hỏi.

“Romeo cùng Galileo?”

Đàn em đứng phía sau Vương Chiêu Vân trầm mặc hồi lâu, bắt đầu tự nghiêm túc hỏi, đi theo người này, rốt cuộc là có tương lai hay không.

Chuông học vang lên, Vương Chiêu Vân chỉ có thể từ bỏ tìm Quý Liên Hoắc, ra vẻ hung ác chỉ chỉ Triệu Đạt.

“Chúc Anh Đài cậu chờ, không cho tôi tìm Quý Liên Hoắc, Galileo tôi về sau lại tìm cậu tính sổ!”

“Chờ thì chờ, who sợ who?!” Triệu Đạt nói một câu tiếng anh, đáp lại Vương Chiêu Vân.

Hắn thế nhưng nói tiếng Anh!

Cậu trở về cũng phải học!

Trước khi chuông reo lần hai, Vương Chiêu Vân đã về lớp, vẻ mặt thâm cừu đại hận, nghiêm túc lấy sách tiếng Anh ra xem.

Không quá ba phút, cậu căm giận đóng sách lại.

Này là cái ngôn ngữ gì vậy!

Căn bản xem không hiểu!

Chính mình là người Trung Quốc, học cái này làm gì!

——————-

Vương Chiêu Mưu bên này, công trường vừa khởi công tuần đầu tiên, liền gặp vấn đề.

Về thời gian thi công.

Dựa theo quy định của Tô thành, từ 6 giờ đến 10 giờ là thời gian làm việc, có 2 tiếng nghỉ trưa.

Công trình dựa theo thời gian quy định làm việc, liền bị rất nhiều chủ tiệm bên phố đối diện bất mãn.

Rất nhiều chủ tiệm cùng công nhân thuê trọ, buổi tối bán muộn, muốn dành ban ngày ngủ bù, nhưng tiếng thi công không ngừng, thực sự không thể nào nghỉ ngơi.

Đội trưởng Lý cũng thử làm việc vào buổi tối, nhưng dân cư tiểu khu bên cạnh lại không chịu nổi, khiếu nại bọn họ.

Cuối cùng đem đến tai Vương Chiêu Mưu, cậu định cùng chủ tiệm làm việc ban đêm liên hệ, nhờ Chu đại sư và đồ đệ xem lại phong thủy, nói ông bấm tay tính toán, phát hiện có Chu Tước áp vận, miệng lưỡi tai ương, muốn cho công trường dự trữ một lượng lớn nước, mới có thể giải tai.

Lão Tề đối với cái này khịt mũi coi thường, nhưng Vương Chiêu Mưu lại cân nhắc một lát, một bên tìm chủ quán phối hợp, một bên điều khiển hai xe tải trữ nước lớn tiến vào công trường, lại chưa từng nghĩ đến, trưa hôm đó liền xảy ra sự cố.

——————

Editor tâm sự:

Có thuyền mới hả mấy ní??

Đăng giờ linh cho mấy chế nha.Đề cử giúp em đi ạ, mại dô mại dô.