Chương 31

Đứa nhỏ này nói còn rất lưu loát nha.

Tôn Lị Lị lấy ra quyển sách đầy hoa văn dành cho trẻ em đã chuẩn bị từ trước, chính thức bắt đầu quá trình dạy Qúy Đại Bảo nói chuyện.

" Đây là ma ma." Lật đến trang đầu tiên, mặt cô đầy ôn hòa đọc.

" Ma Ma". Qúy Đại Bảo giả bộ tươi cười nhắc lại.

" Ba Ba".

Qúy Đại Bảo trầm mặc suy nghĩ, nhớ đến biệt danh " chuyên gia hủy trứng" của Tôn Lị Lị, vẫn là bảo toàn trứng của mình quan trọng hơn.

Đương nhiên là trứng rồi.

" Ba Ba ". Qúy Đại Bảo ôm hận mở miệng.

"Mỹ nữ". Tôn Lị Lị chỉ bản thân, mong chờ nói.

Qúy Đại Bảo dẩu môi. Này mẹ nó không phải là được một tấc lại tiến một thước à. Qúa đáng lắm rồi nha!

" Nếu không lần sau, ta đem dao của mình đến, trình diễn cho ngươi xem?". Tôn Lị Lị như diễn vai lão sư đến nghiện, cuối người cười tươi nhìn nhãi con.

" Mỹ lữ". Tôn nghiêm của trẫm từ nay mất sạch rồi.TT

Tôn lão sư vừa lòng gật đầu, tiếp tục lật sách dạy, chỉ dùng một ngày mà Tôn Đại Bảo đã đọc được kha khá từ.

Ta quả thực chính là thiên tài!

Tôn Lị Lị uống nước mà Trình tẩu đưa tới, đứng dậy vỗ vỗ Qúy Tiểu Bảo.

" Lão sư đi toilet một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ngồi đây xem sách, từ từ mà học."

Qúy Đại Bảo ngửa đầu nhìn cô, nghiêm túc gật gật cái đầu nhỏ.

Này nữ ma đầu, nhanh đi mau, cầu ngươi.

Đi toilet, Tôn Lị Lị nghĩ thầm, công việc này đúng là vừa nhàn lại còn nhiều tiền, mới vừa rửa tay bước ra liền nghe được âm thanh nói chuyện dưới lầu.

" Thiếu gia đã trở lại."

Tôn Lị Lị cuối đầu liền thấy, người đi tới chính là Vương tổng đã phỏng vấn mình ngày đó.

Có chút kích động đi xuống lầu, đối mặt trước mắt nam nhân, cô thập phần cảm kích.

" Cảm tạ ông chủ đã cho tôi cơ hội lần này."

Lúc ấy còn có người đàn ông kia cùng cạnh tranh, tưởng rằng mình đã không còn hy vọng, ai biết ngày hôm sau liền nhận được điện thoại thử việc!

" Đây là cô nên được". Vương Chiêu khéo léo cười nói, đi lên cầu thang phía trước.

" Xin hỏi tình huống học tập hôm nay của Đại Bảo như thế nào?"

" Cậu nhóc vừa mới bắt đầu có điểm chưa giỏi lắm, nhưng năng lực ngôn ngữ của nhóc vẫn tương đối xuất sắc." Tôn Lị Lị ngượng ngùng sờ chóp mũi. " Ngài cũng biết trước đó tôi làm bác sĩ thú y, chưa có kinh nghiệm trong việc giảng dạy trẻ con, nhưng ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng."

" Năng lực ngôn ngữ tương đối xuất sắc?". Vương Chiêu Mưu bắt lấy trọng điểm trong lời đối phương, dừng bước quay đầu lại hỏi.

" Đúng vậy". Nhắc tới đây, Tôn Lị Lị cảm thấy vô cùng tự hào." Tôi đã dạy cho Qúy Đại Bảo rất nhiều từ mới."

" Tôi muốn nghe một chút". Vương Chiêu Mưu hàm chứa ý cười bên môi nói.

Tôn Lị Lị đi rồi, Qúy Đại Bảo vẫn luôn ngồi tại chỗ, gặm gặm quyển sách màu sắc kia.

Chính mình nào cần xem cái quyển sách dành cho trẻ con 2 tuổi này, đúng là vũ nhục chỉ số thông minh của bá tổng.

Nhưng vừa nhớ tới hình ảnh kéo chân mình của nữ ma đầu kia, Qúy Đại Bảo liền lập tức héo xuống.

Qúy Đại Bảo rũ mắt đầy không cam lòng, ngoài phòng một trận gió thổi tới, còn tưởng là ma đầu Tôn Lị Lị kia đã trở lại.

gió lạnh nháy mắt tiến vào,Qúy Đại Bảo hắt xì một cái, cảm giác được lạnh lẽo của thời tiết.

Chính mình chỉ mặc một cái áo bông, như này liền đi xuống khẳng định sẽ bị cảm mất.

Buông quyển sách, thầm nghĩ muốn bỏ trốn.

Vừa bò tới cửa, chỉ thấy cửa đột nhiên bị mở ra, xuất hiện trước mắt là một đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây đắc tiền.

Qúy Đại Bảo ngẩng đầu nhìn, liền thấy được người tới chính là Vương Chiêu Mưu cùng nữ ma đầu Tôn Lị Lị ở phía sau.

Tôi không phải cố ý bò loạn.

Qúy Đại Bảo giả vờ vô tội nhìn hai người, dùng âm thanh non nớt chưa rõ chữ giải thích.

" Lạnh Lạnh".

giọng nói chưa kịp rơi xuống, Qúy Đại Bảo nhìn đôi chân mang giày da màu đen phía trước hơi hơi nhấc chân, như muốn một phát đá về phía trước.

Bản năng sinh tồn nỗi dậy, Qúy Đại Bảo liền bò qua bên cạnh, ngây thơ nhìn nam nhân phía trước.

Vương thúc thúc, ngươi rõ ràng là nhìn thấy ta nha.

" Ai nha, cửa sổ đang mở rồi." Tôn Lị Lị đến gần cửa sổ, nhanh chóng đóng lại, quay đầu cười nói.

" Khi nãy đi quên đóng cửa, không trách được Đại Bảo lại kêu lạnh."

Vương Chiêu Mưu nỗ lực khống chế chính mình, mới không đem một chân này đá ra.

Nhớ đến một đoạn trong tiểu thuyết " Thiên lương Vương phá", cậu theo bản năng liền cực kỳ nhạy cảm đối với từ "lạnh" này.

Khi nãy Qúy Đại Bảo còn điệp cả từ, hai từ lạnh, thật là lạnh càng thêm lạnh, muốn chết cóng luôn.

Vương Chiêu Mưu cuối đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Qúy Đại Bảo.

Hắn vô tình lắm sao.

Hắn vừa mới phát hiện, không phải chính hắn cùng thằng nhóc này giống nhau sao.

Qúy Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu, còn tưởng mình bất ngờ xuất hiện dọa mất hắn rồi chứ.

Đây chính là tiểu thúc của nhóc, kim chủ ba ba của nhóc!

Qúy Đại Bảo nỗ lực bò qua, đỡ chân Vương Chiêu Mưu đứng lên, ánh mắt thuần khiết ôm chặt đôi chân dài không buông.

" Ba Ba~"

Đối mặt với đôi mắt đen láy của Qúy Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu dừng một chút.

Hồi tưởng lại các loại hành vi thiểu năng trí tuệ của bá tổng trong truyện, các lời nói âu yếm, những hành động phóng túng.Đủ loại dấu hiệu cho thấy chính mình không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của thằng nhóc này.

Thấy Vương Chiêu Mưu không đáp lại mình, Qúy Đại Bảo chớp mắt, thăm dò mở miệng.

"Ma Ma".

Vương Chiêu Mưu cuối người che miệng nhãi con lại.

Không nên nói, liền im miệng.

--------------

" Quan sát Qúy Liên Hoắc một ngày, tao phát hiện trước nay hắn đều mang theo cái quyển vở kia." Trương Phong ở nhà ăn buồn bực nói chuyện cùng Lâm Kiệt." Chúng ta căn bản không có cơ hội xem một cái."

Lâm Kiệt dùng đũa đảo đảo đồ ăn, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Phong, ánh mắt sáng rực như đèn oto nói.

" Như vậy chứng tỏ quyển vở kia rất quan trọng với hắn."

" Quyển vở đó ghi cái gì ha?". Lòng hiếu kỳ của Trương Phong cũng bị câu lên.

" Vô luận là cái gì, tuyệt đối cũng là rất quan trọng với hắn."

" Nội dung quyển vở kia chưa chắc có chỗ tốt đối với chúng ta, nhưng có thể đem Qúy Liên Hoắc kéo xuống cũng không tồi."

" Mày xem Qúy Liên Hoắc bộ dáng bình thường thanh cao lạnh nhạt, La Nhất Ngũ vài lần bắt chuyện với hắn mà hắn còn không thèm cho người ta một con mắt."

" Nhà hắn điều kiện kém muốn chết, chỉ được cái học giỏi hơn chúng ta, ai cho hắn ngông cuồng như vậy."

" Đúng vậy, hắn còn có một cái di động mới. Lâm ca nhà giàu như vậy mà còn không có." Trương Phong toan nói.

Lâm Kiệt sắc mặt âm trầm, nhớ tới cái di động trên giường mình còn có hành động sung sướиɠ sờ sờ di động mới của Qúy Liên Hoắc, càng nghĩ càng thấy không vừa mắt.

" Chiều nay là tiết thể dục." Lâm Kiệt nhìn về phía Trương Phong." Xem được hay không rồi tìm cơ hội lấy nó."

Tiết thứ 3 chính là tiết thể dục, còn phải tiến hành kiểm tra thể chất, cũng may trời quang mây tạnh, học sinh đều rũ bỏ áo khoác đồng phục của mình, lộ ra chiếc áo phông bên trong, nhìn nhe nhàng lại tràn đầy hơi thở thanh xuân.

La Ngũ Nhất đi theo phía sau Qúy Hoắc Liên, gương mặt đầy ưu sầu nhìn cái đường nhảy xa kia, một tiếng nối một tiếng thở dài.

"Chắc không sao đâu, đừng lo quá." Có người an ủi La Ngũ Nhất.

"Hy vọng đi." Thở dài một hơi, vừa ngẩng đầu đã thấy tới lượt mình.

" A, Liên Hoắc, cậu đem đồ vật đưa đây, tôi giúp cậu cầm cho, chờ một lát đến tôi thi thì lại lấy."

" Không cần." Không cần quay đầu, hắn nói.

La Ngũ Nhất nhăn mày, cúi đầu liền thấy vết hằn trong túi Qúy Liên Hoắc, thoạt nhìn giống một quyển vở.

" Đến lúc đó rơi mất thì đừng oán trách người khác."

Qúy Hoắc Liên không trả lời lại , nghe giọng lão sư đọc đến tên mình liền bước lên.

La Ngũ Nhất nhìn Qúy Liên Hoắc tiến lên, đứng ở vạch xuất phát lấy đà, lấy quyển vở hơi cũ trong túi ra rồi cắn lên bìa bên bên ngoài, con mắt tập trung nhìn chằm chằm phía trước, làm động tác chuẩn bị.

Cùng lúc với tiếng "Nhảy" của lão sư, thiếu niên đột nhiên nhảy lên, sức bật to lớn nhưng mềm dẻo uyển chuyển, nhẹ nhàng trên không trung, rồi vững vàng rơi xuống.

" Hai mét tám." Lão sư thể dục nhìn thoáng qua."Làm lại một lần nữa."

Qúy Liên Hoắc ngậm vở xoay người, con người âm trầm quét đến những người ở phía sau, La Ngũ Nhất cùng những học sinh khác theo bản năng lùi về phía sau vài bước, chừa không gian cho Qúy Liên Hoắc.

Lặp lại lần nữa, chẳng qua lần này không gian rộng lớn hơn, Qúy Liên Hoắc lần nữa nhảy lại.

" Hai mét chín."

" Oa" Các bạn học đồng thời sổi nổi cảm thán. Qúy Liên Hoắc nhảy xong, một bên nghiêm túc xoa xoa mặt vở rồi cất lại vào túi quần đồng phục.

Ở bên cạnh quan sát, Lâm Kiệt cùng Trương Phong liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự hoang mang cùng vài phần cạn lời từ đối phương.

Thế nào rồi còn lấy làm sao nữa?

Thi xong nhảy xa lại chính là chạy một 100m cùng 1000m, cả hai đều nỗ lực chạy thật nhanh nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Qúy Liên Hoắc xa xa dẫn đầu. Qua hai phần thi thì đến giờ tan học, cả cái gáy sách họ còn không được sờ qua chứ nói chi mà trộm.

" Này, này mẹ nó...." Trương Phong chạy thở không ra hơi, hai cái chân còn không khách khí run bần bât.

" Hắn phải về ký túc xá." Lâm Kiệt cũng không khá hơn là bao, mặt đỏ lè mồ hôi ướt đẫm." Đi theo hắn."

Lâm Kiệt cùng Trương Phong đi theo sau Qúy Liên Hoắc, nhìn hắn lau mồ hôi, lấy một ly nước nóng đặt đầu giường bên bàn sách, người ngồi tựa mép giường, chờ thân thể khô lại, rồi lại lấy sách luyện tập chuẩn bị cho tiết tự học tối nay.

Trương Phong chưa kịp phản ứng liền thấy Lâm Kiệt tiến lên, như muốn đi đến Qúy Liên Hoắc, Lâm Kiệt đột nhiên giơ tay, đυ.ng đến ly nước ấm trên tay hắn.

Nước ấm liền đổ hết lên đùi Qúy Liên Hoắc, Trương Kiệt nhìn đến thì thấy toàn hơi nóng bốc lên trên đùi hắn bay ra.

" Thực xin lỗi, thực xin lỗi!". Lâm Kiệt vẻ mặt hoảng hốt. " Tôi không phải cố ý đâu."

Lúc này mà bị thương thì tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến quá trình thi.

Qúy Hoắc Liên không kịp xem đầu sỏ gây tội, lập tức cởϊ qυầи, trần trụi đi đến phòng tắm, không ngừng xả nước lạnh vào phần da thịt đã bị nước sôi làm bỏng.

Nhìn Qúy Hoắc Liên đi rồi, Lâm Kiệt liền không giả vờ nữa, đi vào ký túc xá, từ trong túi quần đồng phục đem quyển vở nhỏ lấy đi.

Mấy trang đầu chỉ là từ đơn tiếng anh, Lâm Kiệt nghi hoặc, nhưng càng về sau, sắc mặt hắn liền trở nên kỳ quái.

" Lâm ca, xem cái gì vậy?" Trương Phong khóa kỹ cửa phòng ký túc xá, vừa định tiến lên xem, chỉ nghe cửa phòng rầm một tiếng thật lớn, ván cửa đột nhiên bị đá văng ra.

Qúy Liên Hoắc sắc mặt âm trầm như muốn gϊếŧ người đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quyển vở trong tay Lâm Kiệt.

-------

Chương đầu edit của tui nè, có gì mọi người góp ý với nha.