Nghĩ mãi không ra.
Hôn lễ của đại ca đã quá một tuần, Hạ Tử Dược vẫn là nghĩ mãi không ra, Lăng Vị Ương lúc ấy vì sao lại nói dối hắn! Hắn lại không có hỏi nàng có bạn trai hay không hoặc cùng ai đến, nàng làm gì cần đặc biệt cường điệu nói bạn trai đang đợi nàng? Hơn nữa nàng người được gọi là "Bạn trai" kia là em trai ruột của nàng!
Nghĩ không ra, hắn thật sự nghĩ không ra dụng ý của nàng, duy nhất đại tẩu hiểu nàng hơn hắn, lại đang cùng đại ca đi hưởng tuần trăng mật vẫn còn chưa trở về, làm cho hắn cũng chưa tìm ra ai có thể thảo luận vấn đề này.
Nàng rốt cuộc vì sao nói dối hắn đây?
Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Hạ Tử Dược lòng không yên, chống đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu, ngồi ngẩn người suy tưởng sự tình ở phòng làm việc. Bộ dáng này của hắn đã liên tục vài ngày nay, làm cho Trác Tuyệt Phong - người đại diện của hắn sốt ruột đến độ sắp đem chính mình bứt trọc tóc trên đầu.
" Hạ đại sư, thiên tài tiên sinh, làm ơn ngươi có thể làm việc nhanh chút? Ngươi đã hứa thời hạn cuối cùng giao khúc nhạc cho người ta chính là vào ngày kia nha!" Trác Tuyệt Phong vừa nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không ngăn chặn được có chút lo lắng trong lòng, đi vào phòng làm việc nhắc nhở hắn.
Hạ Tử Dược lười biếng nâng đôi mắt nhìn hắn một cái, rồi thốt ra ba chữ.
" Không linh cảm."
Không linh cảm. Trác Tuyệt Phong vừa nghe, thật là sắp nổi điên. Nói Hạ Tử Dược sở dĩ được xưng là "Thiên tài", không phải là dựa vào linh cảm mà hắn giống như quỷ mị lời hư hư thật thật, đến vô ảnh đi vô tung đầy ý tưởng tuyệt vời, thường làm cho người ta nghĩ rằng hắn hay nói giỡn, lại luôn làm người ta cơ hồ kinh ngạc với thành quả của hắn, không chỉ nổi tiếng mà còn làm nên kỳ tích trên thị trường, làm cho mọi người không thể không thần phục.
Hắn có rất nhiều tài năng, chẳng những ở lĩnh vực âm nhạc biểu hiện quá rõ ràng và ai cũng biết, mặt khác cũng chạy sang giao thiệp với lĩnh vực thiết kế, mặc kệ là thiết kế kiến trúc, thiết kế vũ đài hay thiết kế quảng cáo, nói ngắn lại, hắn chính là quái kiệt luôn tràn ngập rất nhiều ý tưởng kỳ quái, lại khác người, luôn được chờ mong, sùng bái.
Bất quá, cũng chỉ có số ít người biết hắn như thế, đại đa số mọi người còn tưởng rằng hắn chỉ dốc lòng cho âm nhạc mà thôi.
Nhưng nói thật là nếu lấy góc độ người đại diện mà xem xét, Trác Tuyệt Phong thật đúng là hy vọng Hạ thiên tài tiên sinh chỉ dốc lòng cho âm nhạc hạng nhất là tốt rồi, bởi vậy, chính mình sẽ không thường bị hắn làm cho điên mất vì không sáng tác nhạc mà làm thứ khác.
" Ngươi không phải từng nói ngươi là người không cần linh cảm sao?" Trác Tuyệt Phong bất đắc dĩ nói.
" Ta hiện tại cần."
Bộ dáng ngươi là tuyệt không giống cần linh cảm - Trác Tuyệt Phong rất muốn trả lời hắn như vậy, bởi vì người cần linh cảm làm sao giống hắn tự tại thật nhẹ nhàng? Lại ngồi một chỗ mà rung chân, không cảm thấy nửa điểm khẩn trương, rất giống như là đang nghỉ phép.
Nhưng Trác Tuyệt Phong cũng không phải tùy tiện liền giống như người đại diện của Hạ thiên tài, hắn rất hiểu biết khi nào thì nên, hoặc không nên nói và nói cái gì.
" Vậy theo như ngươi nói, muốn tài năng như thế nào cho ngươi có linh cảm? Mặc kệ là lên núi đao hay xuống biển lửa ta đều sẽ toàn lực ứng phó, trèo đèo lội suối giúp ngươi tìm linh cảm - chỉ cần ngươi ngày kia có thể đúng hạn giao ra ca khúc." Hắn chắp hai tay nói.
" Lên núi đao xuống biển lửa?"
Trác Tuyệt Phong gật đầu.
" Toàn lực ứng phó, trèo đèo lội suối?"
" Đúng vậy." Trác Tuyệt Phong lại gật đầu, thề sống chết, bất quá có phần ngoại lệ. "Ngoại trừ việc ác,gϊếŧ người, chuyện phạm pháp, bởi vì ta còn có vợ con mẹ già cần nuôi dưỡng."
Hạ Tử Dược mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái, nói: "Vợ con mẹ già của ngươi quan hệ gì đến ta?"
" Ô~~ đại ca, chúng ta tốt xấu cũng quen biết đã hơn mười năm, ngươi nên chia một chút đồng cảm cho ta, không cần như vậy được không?" Trác Tuyệt Phong vẻ mặt cầu xin.
" Nếu quen biết mười năm, ngươi còn không biết con người của ta cái gì đều có, chính là không có đồng cảm sao?"
Hạ Tử Dược vừa nói ra lời này, Trác Tuyệt Phong nhất thời thấy như câm điếc ăn hoàng liên, có cảm giác khổ nói không nên lời, khóc không ra nước mắt. (Sia: câm điếc ăn hoàng liên hơi giống câu ngậm bồ hòn làm ngọt í, hoàng liên rất đắng đó ^^ )
" Ngươi không cần trèo đèo lội suối, cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần giúp ta tìm một người, đem nàng mang đến đây là được." Hạ Tử Dược có chút đăm chiêu sau một lúc đột nhiên mở miệng nói tiếp.
" Tìm người?" Trác Tuyệt Phong trố mắt kinh ngạc.
" Đúng vậy."
" Ai vậy? Tên là gì?" Trác Tuyệt Phong trong nháy mắt hỏi, này yêu cầu thật đúng là mò kim đáy bể, họa vô đơn chí.
" Một người con gái tên là Lăng Vị Ương."
" Con gái?" Trác Tuyệt Phong lại lần nữa trừng mắt nhìn, ánh mắt mở lớn hơn nữa, vẻ mặt không khỏi tò mò.
" Ngươi có ý kiến sao?" Hạ Tử Dược lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
" Không có." Trác Tuyệt Phong vội vàng lắc đầu. "Nhưng ngươi chỉ cho ta một cái tên, thế bảo ta đi nơi nào tìm người nha?" Hắn không thể không hỏi.
" Đến hỏi đại tẩu của ta."
Trác Tuyệt Phong ngây người ngẩn ngơ, nhịn không được nghĩ rằng: Vậy ngươi như thế nào không chính mình tự đi hỏi lại muốn ta đến hỏi? Nhưng là...... Chờ một chút! Giống như có cái gì không được thích hợp lắm, hắn nhớ rõ -
" Đại tẩu và đại ca ngươi hiện tại không phải ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật còn chưa có trở về sao?" Hắn sanh mắt hỏi.
" Đúng."
Sau đó thì sao? Trác Tuyệt Phong không chuyển mắt nhìn Hạ Tử Dược, chờ hắn kế tiếp nói thêm chút gì đó, muốn biết lại đợi không được câu tiếp.
" Sau đó thì sao?" Trác Tuyệt Phong rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi, "Nếu biết đại tẩu ngươi còn ở nước ngoài, ngươi muốn ta hỏi như thế nào nha?"
Hạ Tử Dược mặt không chút thay đổi liếc mắt một cái, sau đó mới chậm chạp nói: "Đó là vấn đề của ngươi."
" Há?" Trác Tuyệt Phong cứng họng nhìn hắn, toàn bộ ngây ngốc.
*****
" Tiểu thư Lăng Vị Ương."
Vừa đi ra khỏi cửa công ty , Lăng Vị Ương liền nghe thấy có người kêu tên mình, không tự chủ được dừng lại, nhìn xung quanh trái phải tìm kiếm người gọi nàng.
Một người đàn ông xa lạ đứng gần cửa nhìn nàng, tiếp theo nhanh chóng hướng nàng đi tới phía này, sau đó đứng ở trước mặt nàng.
Anh ta mặc khá giản dị, giầy thể thao thêm quần bò cùng áo khoác màu lam đậm, có thể nhìn thấy dễ dàng người đó cùng đám đông tan tầm xung quanh tây phục có khác biệt thật lớn, cảm giác chính là người không giống mình.
Hơn nữa trọng điểm là nàng không quen biết anh ta.
" Tiểu thư Lăng Vị Ương?" Đối phương dường như là để xác nhận lại kêu nàng một lần nữa.
Lăng Vị Ương không khỏi nhíu mày, nhìn người xa lạ trước mắt, nghi hoặc cùng cảm giác phòng bị hoàn toàn viết ở trên mặt.
" Là tôi. Xin hỏi anh là......" Nàng do dự mở miệng hỏi.
" Xin chào, tôi là Trác Tuyệt Phong. Đây là danh thϊếp của tôi." Anh ta cười tươi với nàng, xoay người lập tức hai tay lấy danh thϊếp lễ phép đưa nàng.
Lăng Vị Ương nhận lấy danh thϊếp, cúi đầu xem một chút.
[Công ty Dược Việt Kinh Kỷ.
Người đại diện Trác Tuyệt Phong]
Xem danh thϊếp xong, trong đầu nàng nhất thời đều hiện ra đống lớn dấu chấm hỏi, ngẩng đầu khó hiểu nhìn đối phương, đáy mắt phòng bị không tự giác lại càng lên cao một ít.
Công ty Kinh Kỷ? Người này sẽ không là lừa đảo, chuyên môn lừa gạt các thiếu nữ ôm ấp mộng làm ngôi sao đi?
" Tôi không phải lừa đảo." Nàng thể hiện hoài nghi, khinh bỉ thật sự là quá mức rõ ràng, làm cho Trác Tuyệt Phong nhịn không được vội vàng mở miệng nói rõ.