Chương 1
Chồng trước của cô thực sự rất quái lạ!
Ngày ấy hắn không thèm quan tâm đến những tiểu thư đoan thục, những nữ doanh nhân tài giỏi, giàu có theo đuổi hắn, trái lại còn chọn kết hôn với cô, một cô gái có bề ngoài vừa tròn vừa béo, lại chỉ là một nhân viên nhỏ làm thêm ở cửa hàng bán hoa.
Trên trần nhà ánh đèn vàng vọt thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng hoàn toàn không thể giảm đi cái lạnh tràn ngập trong căn phòng.
Quảng Nhân Nhân đắp kín chăn nằm bệt trên giường đọc tiểu thuyết, mặc dù trên người là lớp chăn dày bằng bông, dưới thân lại là lớp thảm điện ấm áp, nhưng tay chân vẫn lạnh cứng như cũ.
Đáng ghét! Buổi sáng lúc đi làm, bởi vì chỉ tập trung vào công việc, nên cô không có cảm giác lạnh đến như vậy, thế nhưng trời vừa tối, cảm giác lạnh thấu xương lập tức ập, cô có dùng cách nào làm nóng cơ thể cũng không có ấm lên được.
Cô nhịn không được liền tăng thêm nhiệt độ cho thảm điện, rồi kéo chăn bông trùm kín cơ thể thêm một tý, sau đó lại vùi đầu đọc tiểu thuyết tiếp.
Gần đây tiểu thuyết lãng mạn rất thịnh hành loại nội dung vợ trước chồng trước gương vỡ lại lành, khiến người đọc cảm thấy đây chính là hạnh phúc viên mãn nhất, tràn đầy những hi vọng. Thế nhưng tiểu thuyết vẫn chỉ là tiểu thuyết thôi, cuộc sống thực tế, vợ chồng một khi đã ly hôn làm sao có thể gương vỡ lại lành được, hơn nữa còn có thể tiếp tục ân ái với nhau sao?
Không đâu, đừng nói là gương vỡ lại lành, hay là ân ái với nhau, ngay cả việc gặp lại nhau hoặc cùng nhau chuyện trò trong hòa bình cũng đã rất khó khăn rồi.
Từng là hai con người rất yêu thương nhau, vì cái gì lại trở nên giống như hai kẻ thù đối đầu, căm thù ghét bỏ lẫn nhau như thế? Cô đến giờ vẫn không thể nghĩ ra được.
Cô nhớ hắn, thế nhưng vẫn là không nên nhớ đến.
Hai năm rồi, đã hai năm trôi qua, vì cái gì cô vẫn không thể quên được hắn?
Kí ức quay về khiến trong mắt cô dâng lên một màn sương mỏng, khiến cô không thể nhìn rõ bất cứ chữ nào trên trang sách. Cô đặt quyển tiểu thuyết sang một bên, vươn tay tắt đèn, cả người chui vào trong chăn khẽ nhắm mắt đi ngủ.
Lạnh quá.
Cô thực sự rất nhớ cái được gọi là hoạt động ấm áp của trước đây, lúc đó cô tuyệt đối không sợ lạnh, cho dù có bị dòng nước lạnh tạt vào người, hay nhiệt độ có hạ xuống thấp nhất, trên người dù chỉ mặc có hai lớp quần áo như bình thường, vẫn không cảm thấy lạnh lẽo.
Khi đó mỗi một mùa đông đến, mọi người đều hâm mộ cô luôn có một vòng tay ấm áp dịu dàng, nhưng cô lại không để tâm, mãi cho đến khi mất đi rồi mới cảm thấy hối hận.
Mất đi rồi... mới biết được hối hận là gì mà...
Thứ cô đánh mất không phải chỉ là một vòng tay ấm áp đầy dịu dàng của ai đó thôi đâu?
Cơ thể cô không tự chủ mãnh liệt run lên một cái, Quảng Nhân Nhân không thể phân biệt được cái lạnh này là do cơ thể của cô cảm thấy lạnh, hay là trong lòng cô cảm thấy trống trải, lạnh lẽo.
"Chị Hạ, đây là hoa mà vị Trần tiểu thư nào đó muốn tặng cho Triển Hựu Dực tiên sinh, giao cho chị nè." Quảng Nhân Nhân đem bó được bọc thật đẹp đưa đến trước mặt tiền bối cùng làm chung trong tiệm hoa, cười meo meo nói.
"Giao cho chị làm gì?" Hạ Mỹ lạnh lùng nói.
"Dạ?" Quảng Nhân Nhân ngẩn người ra, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại có phản ứng như vậy.
Không phải lần trước chị Hạ đặc biệt căn dặn cô, chỉ cần là hoa đưa đến "Đường Vĩ Khoa Kỹ" thì phải giao cho chị ấy sao? Nhất là hoa đưa đến cho Triển Hựu Dực tiên sinh của "Đường Vĩ Khoa Kỹ"?
Nghe đâu, vị Triển Hựu Dực kia chính là một siêu cấp đại soái ca, không chỉ có vẻ ngoài tuấn mỹ không chút khuyết điểm, phong độ hiên ngang, mà còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong "Đường Vĩ Khoa Kỹ", theo truyền thuyết thì không lâu nữa sẽ thăng chức làm phó tổng của công ty, bất kể là đường tương lai hay đường tiền đều sáng lạng vô cùng, khiến cho bao cô gái chưa lập gia đình đều phải ngày đêm mơ tưởng, kể cả Hạ Mỹ tiểu thư trong tiệm hoa của các cô đối với hắn cũng là vừa gặp đã ái mộ.
Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn Hạ Mỹ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng quay đi chỗ khác làm việc, Quảng Nhân Nhân liền dùng khuôn mặt mù mịt chả hiểu chuyện gì mà nhìn xung quanh, hi vọng có ai đó có thể giải được nghi vấn của cô.
"Nhân Nhân." Lý Linh, bà chủ tiệm hoa lén lút vẫy cô lại gần.
"Chị Lý, rốt cục là có chuyện gì vậy?" Cô nhanh chóng đi về phía trước, vội vàng nhỏ giọng hỏi.
"Hôm qua em đổi ca nên không biết." Lý Linh nhỏ giọng nói.
"Biết gì cơ ạ?"
"Hôm qua cũng có hai bó hoa chỉ đích danh muốn tặng cho vị Triển Hựu Dực tiên sinh này, Hạ Mỹ dĩ nhiên là không nhường chuyện đưa hoa cho người khác, nhanh chóng nhận lấy, lúc đi đưa bó hoa thứ nhất, vị Triển đại soái ca này hình như có nói chuyện gì đó với em ấy, làm cho em ấy vui vẻ cả buổi, kết quả lúc đưa bó hoa thứ hai, liền đắc ý đến quên hết mọi việc, cùng đối phương nói cái gì đấy, ai mà biết được người tặng hoa lại ở ngay một bên, thế là hai cô gái mới tranh nhau ầm ĩ hết cả lên, kết quả, em có biết vị Triển đại soái ca này nói gì không?"
"Nói gì ạ?" Quảng Nhân Nhân hai mắt tròn xoe, hỏi.
"Hắn nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
"Woa!" Quảng Nhân Nhân không nhịn được mà phát ra một tiếng kinh ngạc.
Mặc dù cô chỉ tốt nghiệp một trường Đại học loại 3, nhưng cũng biết "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" chả phải là lời hay ý đẹp gì cho cam, đại khái là nói đối phương xấu xa như nhau, đều không phải hạng người tốt đẹp gì, thế này cũng khó trách chị Hạ lại giận đến như vậy.
Nhưng mà nói gì thì nói, vị Triển Hựu Dực tiên sinh thật là tài giỏi nha, có thể nói thế với một mỹ nữ yểu điệu thục nữ như chị Hạ, quả thực thần kỳ mà.
"Rất thần kỳ đúng không?" Lý Linh hỏi.
Nàng ra sức gật đầu.
"Từ chuyện này có thể thấy được vì sao có nhiều cô gái sẵn sàng vứt bỏ sự rụt rè để theo đuổi tình yêu của hắn. Tuyệt đối không phải chỉ là vì cái lý do nông cạn đại loại như hắn đẹp trai đâu nha."
"Là sao?" Quảng Nhân Nhân lộ ra vẻ mặt nghe mà chẳng hiểu gì.
"Em nghe vậy mà vẫn không hiểu sao?"
Cô thành thật lắc đầu.
Lý Linh thở dài một hơi rồi mới giải thích rõ ràng.
"Có mấy người đàn ông vì vẻ ngoài không tệ, thành ra trăng hoa lăng nhăng, tự cho rằng mình là người tình của công chúng, đối với con gái tự động đưa đến cửa lại có ít kẻ cự tuyệt. Nếu trong ví mà có chút tiền thì càng kinh khủng hơn, tự cho như vậy là đương nhiên, nhưng Triển đại soái ca này lại không có chút động tĩnh gì, lại còn nghĩ tất cả con gái tự động đưa đến cửa đều là hạng "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", có thể thấy được hắn nhất định có suy nghĩ đàng hoàng, là loại người có nguyên tắc của riêng mình. Quan trọng nhất chính là, mẫu người này không lăng nhăng, không trăng hoa, biết cách tự kiềm chế, có nguyên tắc, người đàn ông mà mỹ nữ có ngồi trong lòng cũng không dễ dàng động tình, mà một khi đã rung động rồi thì đó là chuyện cả đời, hiểu chưa hả?"
"Ý chị là nói, nếu được hắn yêu, có nghĩa là có được tình yêu chung thủy cả một đời của hắn ư?" Quảng Nhân Nhân đoán.
"Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy." Lý Linh mỉm cười gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô. "Cố gắng lên nhé!"
"Cố gì cơ ạ?" Cô chớp chớp mắt, chả hiểu chuyện gì.
"Đàn ông phẩm chất ưu tú như vậy rất khó mà gặp được nha, đương nhiên là phải nắm lấy cơ hội rồi, cố gắng lên, đem hắn biến thành của mình." Lý Linh nói với cô như thể đương nhiên, cuối cùng lại xoa xoa cổ tay, thở dài nói: "Tiếc là chị đã kết hôn rồi."
"Chị Lý, chị đang giỡn em thôi, đúng không?" Quảng Nhân Nhân nhíu mày im lặng một lúc, lại nhịn không được mà nói tiếp.
"Sao lại nói thế?" Lý Linh hỏi.
"Đến như chị Hạ điều kiện tốt thế kia còn bị người ta vùi dập cho tan tành xác pháo, giờ chị Lý muốn em cố gắng, khác gì mang em ra giỡn chứ? Với bộ dạng này của em, đừng nói là cố gắng hơn nữa, cho dù em có uống dầu thay nước, một ngày uống năm mươi lít, cũng nhìn theo không kịp." Quảng Nhân Nhân lắc đầu, nói.
Không phải cô coi thường bản thân mà là tự biết lấy mình.
Nhìn cô mà xem, không nói đến chuyện chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, thành tích xếp cuối bảng cũng chả nói làm gì, không có sở trường, cũng không nói đến chuyện cô sinh ra trong một gia đình đơn thân, mấy năm trước mẹ nói vì lo cho hạnh phúc của cô mà đi thêm bước nữa - đây là nói dễ nghe thôi, nói cho đúng là khiến cô vì cảm thấy mất hết thể diện của phụ nữ mà cật lực duy trì khoảng cách, đến bây giờ thì hai người đã chả khác gì người dưng nước lã, nói với nhau chả được mấy câu, đơn giản, chỉ nói đến vẻ ngoài của cô là được rồi. Cao một mét sáu, nhưng lại nặng đến 65 kí, cả người nhìn qua vừa to lớn lại tròn quay.
Cho dù có người nói đường nét trên khuôn mặt cô không tệ chút nào, đôi mắt to tròn, cái mũi cũng khá thẳng, đôi môi vừa căng mọng lại vừa đỏ, thật khiến người nào nhìn thấy cũng muốn cắn thử một ngụm hoặc hôn thử một cái xem sao, nhưng những thứ này đều là lúc nhìn cô ở cự ly gần, chỉ cần khoảng cách tăng lên một chút, trừ khuôn mặt to tròn cùng thân thể mập mạp kia thì chẳng còn thấy gì khác nữa. Cô thực sự chả được chỗ nào tốt, cho dù là lúc còn đi học ở trường, hay là lúc ra đời làm việc cũng như nhau, vĩnh viễn đều là kẻ bị bỏ quên, mà cô cũng đã quen với chuyện này rồi.
"Sao lại nói bản thân như vậy cho được?" Lý Linh cau mày nhìn cô.
"Chẳng qua là nói sự thật thôi." Quảng Nhân Nhân cười giả lả, dời tầm mắt nhìn xuống bó hoa đang cầm trên tay, quay lại chủ đề chính. "Bó hoa này giờ tính sao đây? Xảy ra chuyện như vậy, chắc chị Hạ không muốn đi nữa đâu ha?" Đã quen với chuyện được đàn ông cưng chiều đến tận trời, giọng điệu thế không biết chị Hạ làm sao mà nuốt trôi cho được đây?
"Em đi giao đi." Lý Linh thuận miệng nói.
"Em?"
"Em không muốn đi xem Triển đại soái ca kia sao? Cho em cơ hội mở rộng tầm mắt đó." Lý Linh hướng cô nháy mắt mấy cái.
Quảng Nhân Nhân còn có thể nói gì nữa? Nếu bà chủ cũng đã nói như vậy rồi, cô dĩ nhiên chỉ còn biết ôm một tấm lòng biết ơn vô hạn, mang theo bó hoa đến "Đường Vĩ Khoa Kỹ" để mở rộng tầm mắt, đi xem xem thử, vị Triển đại soái ca kia rốt cục là soái đến mức nào.
Thời gian làm việc tại tiệm hoa vừa dài, vừa vất vả, tiền lương lại chả được bao nhiêu, nhưng đối với một người từ nhỏ đã yêu thích hoa như Quảng Nhân Nhân mà nói, chỉ cần mỗi ngày có thể đắm chìm trong hương thơm và vẻ đẹp của các loài hoa, cô đều có thể vui vẻ mà chịu đựng. Cho nên từ lúc có thể đi làm, cô đã luôn luôn làm việc trong tiệm hoa, vừa làm vừa học, sau khi tốt nghiệp xong, lại chọn làm việc trong tiệm hoa.
Hiện tại, cô đang làm việc trong "Hoa hải nghệ lâm", mặc dù cô mới vào làm được hơn một năm, tiền lương nhận được cũng vào loại ít nhất, nhưng đối với hiểu biết về các loài hoa, bó hoa, trồng chậu hoa hay thiết kế chậu cảnh đều không tệ, thậm chí có thể nói là cao thủ chỉ đứng sau bà chủ tiệm hoa mà thôi. Cũng vì vậy, mặc dù tiền lương của cô không nhiều, nhưng mấy chuyện nhỏ kiểu như đi ra ngoài giao hoa, thật đúng là vô cùng hiếm hoi mới đến phiên cô đi làm.
Hay