Chương 41

Chương 41: Thầy Tô, tại sao thầy lại nghe điện thoại?

Tô Mạch Tề sau khi nghe thấy thanh âm kiều mềm liền sửng sốt một chút, bỏ điện thoại bên tai ra, nhìn vào màn hình thì mới thấy hóa ra là cô gọi tới.

Vừa rồi không để ý tiếng chuông điện thoại rõ ràng, hắn hắn vô ý rồi.

Hắn vừa định tắt điện thoại, liền nghe thấy thanh âm nức nở nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia. Tô Mạch Tề có chút căng thẳng, tận lực điều chỉnh thanh âm thành trầm thấp, hôn hậu của S Tiên sinh. “ em làm sao vậy?”

Tại sao lại đột nhiên khóc?

“ Rốt cuộc tiên sinh cũng chịu nghe điện thoại của em” cô có chút ai oán “ trước đây em gọi nhiều như vậy, vì sao người không nghe một lần nào?”

“ Lúc đó tôi có chút bận” Hắn tìm một lý do nói đại.

“em muốn gặp tiên sinh…. em có chuyện quan trọng cần nói với người” Cô có chút ngượng ngùng xoắn xuýt mà dò hỏi ý kiến của hắn.

“ ân…. Có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp trên điện thoại, mà lại phải gặp mặt trực tiếp vậy?”

“ chuyện này…” Hàn Thiên Nhã cắn môi dưới, hơi hít hít mũi.

Cô muốn nói cho hắn biết cô thích hắn. Nhưng không hiểu sao không thể nói lên lời.

Đầu bên kia Tô Mạch Tề nghe thấy thanh âm nức nở, cả người liền cảm thấy bực bội.

“ Em lại khóc gì chứ?”

“ Em đã quên mang chìa khóa, hơn nữa trời muộn thế này rồi cũng không tìm được thợ mở khóa, mà trên người giống như bị dị ứng, nổi rất nhiều mụn đỏ, thật sự rất ngứa,....”

Cô nhìn cửa nhà đóng chặt trước mặt, hơi nhắm mắt lại có chút ảo não.

Trên người lại truyền đến một trận ngứa ngáy, cô vừa nãy nhịn không được đã gãi qua một chút nhưng mà không có tác dụng, cô có cảm giác sau khi mình gãi xong khiến cho các nốt đỏ trên người càng nhiều thêm, bênh tình có vẻ ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nghe vậy, Tô Mạch Tề có chút khẩn trương, đi vôi vào trong phòng thay quần áo, cởi bỏ khăn tắm trên người xuống, mặc lên một chiếc áo ngủ, một bên trấn an cô gái nhỏ “ Em đợi tôi chút”

Nói xong liền tắt điện thoại, rồi gọi ngay lập tức cho bác sĩ gia đình của hắn.

“ Đinh” thang máy kêu một tiếng thông báo đã đến lầu cần đến, ở đây buổi tối có chút yên tĩnh, u ám.

Hàn Thiên Nhã nghe thấy tiếng thang máy có chút sợ hãi co rúm người vào một góc, tầng này chỉ có duy nhất nhà cô ở.

Ba mẹ cô hiện nay bận đi công tác, không có chuyện lại đột nhiên trở về vào hôm nay,hơn nữa còn về vào lúc này. Như vậy, người đến đây bây giờ là ai chứ?

Hàn Thiên Nhã còn đang suy nghĩ, thì cửa thang máy đã mở ra, bên trong dần xuất hiện một đạo thân ảnh thon dài.

Hàn Thiên Nhã có chút kinh ngạc mà mở to mắt, cô thật sự không làm sao có thể lý giải được, người xuất hiện ở đây lại là Tô Mạch Tề, hơn nữa trên người hắn còn đang mặc áo màu trắng, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, dáng vẻ vừa mới tắm xong.

“ Thầy Tô, sao thầy lại ở đây?”

Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, thông qua chỗ da thịt lộ ở bên ngoài thấy quả thực cô bị dị ứng , trên người nổi không ít mẩn đỏ, có những chỗ do bị cô gãi mà bị đỏ cả một mảng da thịt ở đó.

“ Tại sao lại bị dị ứng?”

“ Em cũng không biết.” Cô vừa nói xong liền đưa bàn tay lên muốn gãi cánh tay.

“ Đừng gãi” Hắn kéo tay cô xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình “ Nếu em không vào được nhà, vậy thì tạm thời tối nay ở lại nhà tôi, đến ngày mai thì lại tìm thợ sửa khóa sau”

Nói xong không đợi cô trả lời đã tự nhiên kéo cô đi theo mình đến thang máy. Hàn Thiên Nhã giống như người lọt vào sương mù, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thầy Tô tại sao lại biết cô bị dị ứng mà đến đây, hơn nữa tại sao lại biết cô không mang chìa khóa không vào được nhà chứ.

Trong đầu cô có một suy nghĩ vọt qua, cô giống như mình đã phát hiện ra một chuyện gì đó, nhưng lại không dám xác định, sợ rằng suy đoán của mình là sai.

Cho đến tận khi cô bước vào nhà hắn, mới biết hóa ra nhà hắn ngay ở trên mình một tầng. Trong nhà mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ làm cho người ta có cảm giác thoải mái.

“ Chờ một chút nữa bác sĩ liền đến đây, trước tiên em uống chút nước đi đã” Hắn để ly nước trước mặt cô, rồi chọn một góc sô pha khác ngồi xuống.

“ Thầy Tô, vì sao thầy biết em bị dị ứng hơn nữa còn biết em mang chìa khóa không vào được nhà ạ?”

Bởi vì vừa nãy cô mới khóc cho nên đôi mắt có chút sưng đỏ. Nhưng đôi mắt long lanh ngập nước như vừa mới trải qua lễ rửa tội kia của cô lại đang nhìn nhắn chằm chằm không chớp mắt, trong mắt toát lên ánh sáng mong đợi, khát vọng có được câu trả lời hợp lý từ hắn.

Tô Mạch Tề có chút chột dạ không dám nhìn cô, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Vừa vặn đứng lúc này tiếng chuông cửa reo lên.

------

Hướng Dẫn Đề Cử Truyện Nếu Bạn Thích

Khi Nạp Vàng bằng bất kỳ hình thức nào, bạn sẽ được tặng thêm 1 loại tiền tệ là Ánh Kim. Ánh Kim chỉ sử dụng cho 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.Lão Sư, Lại Muốn Một Lần Nữa - Chương 41Bạn có thể kiểm tra số Ánh Kim hiện tại của mình tại Profile
Bước 1: Vào truyện bạn yêu thíchLão Sư, Lại Muốn Một Lần Nữa - Chương 41Ấn vào nút đề cử truyện theo 1 trong 2 cách như trên hình
Bước 2: Đề CửLão Sư, Lại Muốn Một Lần Nữa - Chương 41Nhập số lượng Ánh Kim bạn muốn đề cử và ấn vào nút Đề Cử Ngay.
Lão Sư, Lại Muốn Một Lần Nữa - Chương 41