chương 40

Chương 40: Thanh âm quen thuộc

Nghe Tô Mạch Tề nói xong Hàn Thiên Nhã cười ngây ngô một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn nghe lời ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng trong miệng lại lẩm nhẩm vài câu không rõ.

Bữa tiệc không lâu sau lắm liền kết thúc. Nhưng mà mới một chút buổi tối làm sao có thể tận hứng được với đám bạn bè lâu lâu với gặp nhau một lần, bọn họ đang bàn bạc đi đến một nơi khác tiếp tục đi chơi.

Tô Mạch Tề nhìn người đang say lướt khướt bên cạnh, cô cả người đều không tốt, say đến mức không có sức lực đang dựa vào hắn, bất đắc dĩ nói với mấy người kia “ Tôi đi về trước, mọi người cứ tiếp tục tận hứng đi”

“ Về sớm vậy sao? Mạch Tề, Cậu như thế nào lại không tốt như vậy chứ, đến muộn về sớm, như vậy đi làm thầy giáo sao có thể làm tấm gương sáng cho học sinh noi theo đây”

Một người trong đám người nói, khiến tất cả những mọi người trong phòng cười vang.

“ Không còn cách nào khác” Tô Mạch Tề nhìn gương mặt trong lòng “ Nếu trưởng bối trong nhà cô ấy biết cô ấy sau khi đi học xong không về còn đi theo tôi đi tham dự tiệc, hơn nữa còn say thành như vậy thì, nói không chừng ngày mai tôi liền nhận được đơn khiếu nại từ phụ huynh học sinh mất”

Sau khi lên xe, Hàn Thiên Nhã an tĩnh ngồi ở ghế phụ, đôi mắt híp lại giống như cô có thể ngủ bất cứ lúc nào. Trông bộ dạng của cô, giống như là đã sắp ngủ say nhưng đột nhiên lại có chút thanh tỉnh. “Thầy Tô, Thầy đã từng thích một người nào chưa” giọng cô có chút lười biếng, giọng nói thể hiện rõ là một con ma men đang say rượu không có chút thanh tỉnh, khiến cho người ta có cảm giác” Xuân thương thu buồn”.

Vừa đúng lúc đèn đỏ.

“ Tô Mạch Tề quay đầu nhìn sườn mặt cô, đôi mắt trong ánh sáng mập mờ buổi tối khiến người ta nhìn không rõ “ Ân”

“ Nếu, người mà người thích đột nhiên không nghe điện thoại của người, thì người nói lên làm sao bây giờ” Nghĩ đến chuyện gần đây S Tiên sinh không nghe điện thoại của cô, khiến tâm tình cô có chút xuống dốc.

Đã biết đến cảm giác yêu thích thì đương nhiên đi cùng luôn muốn được gặp mặt người đó, cảm giác lo được lo mất ngày càng lớn mạnh trong cơ thể cô, hơn nữa hắn còn không nghe điện thoại của cô, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, điều này không khỏi khiến cô lo lắng sợ hãi.

“ Người em thích không nhận điện thoại của em sao?” Đây không phải là ông trời đang cho hắn cơ hội sao.

“ đúng vậy….. Đột nhiên liền biến mất mà không thấy có lời báo trước” lần cuối cùng cùng hắn nói chuyện vẫn là buổi tối hôm ấy cùng hắn lõa thể video.

Hắn sẽ không phải loại người lợi dụng trêu đùa cô, sau khi chơi đùa chán liền biến mất chứ?

“ Nếu như vậy, thì có hai biện pháp. hoặc là gặp mặt nói rõ ràng mọi chuyện, hoặc là từ bỏ đi”. Nếu cô cứ như vậy từ bỏ thì tốt. Còn nếu cô muốn cùng hắn gặp mặt nói rõ ràng cũng không sao, như vậy hắn liền có thể nhìn xem tình địch lâu nay của mình rốt cuộc trông như thế nào.

“ Chính là, người ấy còn không nghe điện thoại của em, em muốn cùng hắn gặp mặt đều là ước mà không được….” cô nhỏ giọng mà nói thầm “ Em rất muốn gặp hắn, hoặc nói chuyện với hắn, để bày tỏ tâm ý của mình”

Cô Thật sự muốn được nhìn thấy mặt hắn ngoài đời trông như thế nào, nhìn xem rốt cuộc người nam nhân có thanh âm dễ nghe như vậy thì rốt cuộc có khuôn mặt như thế nào, cô đoán chắc hẳn rất đẹp trai.

Nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ thô to cách màn hình máy tính kia, cô liền hồi tưởng, nếu được cùng hắn làʍ t̠ìиɦ khẳng định rất sướиɠ đi. Cô có chút lười biếng, nhìn lướt qua bên Tô Mạch Tề, tầm mắt chậm rãi di chuyển, rồi dừng lại trên đũng quần, côn ŧᏂịŧ của Thầy Tô cũng thật lớn…… Hắn vừa mới nói, sẽ cho cô chơi chán.

Tô Mạch Tề dừng xe ở bãi đỗ xe, đang định bảo cô xuống xe thì lại thấy ánh mắt của cô đang dán trên thân dưới của mình, hắn liền nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn lên xuống “ Nên xuống xe rồi”

Hàn Thiên Nhã có chút thanh tỉnh, có chút hoảng hốt vì ý niệm da^ʍ tà vừa xuất hiện trong đầu mình. Cô có chút hoảng loạn mà mở đai an toàn rồi lao xuống xe một cách nhanh chóng.

Tô Mạch Tề cũng liền mạch xuống xe, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ say rượu nửa tỉnh nửa mê kia của cô, hắn không nhịn được cười cười, cảm thấy cô gái nhỏ có chút đáng yêu.

Cô vội vàng cùng hắn từ biệt, ngay sau đó liền như chạy trốn vôi vội vàng vàng chạy thật nhanh vào tòa nhà trước mặt, không đợi hắn liền vào thang máy bấm số lên lầu ngay lập tức.

Nhìn bộ dáng của cô hắn không nhịn được bật cười nhẹ một tiếng, trong cô như vậy cứ giống như không đi nhanh thì một giây sau đó hắn sẽ ăn sạch cô không còn một mảnh vậy. Sự thật thì, hắn muốn ăn cô không phải là giả, nhưng, hắn cũng không bá vương ngạnh thượng cung được, vì hắn thích cô là thật, muốn cô cam tâm tình nguyện cùng hắn.

Sau khi tắm xong, vừa ra khỏi cửa phòng tắm, Tô Mạch Tề liền nghe tiếng chuông điện thoại đang reo inh ỏi, giống như vội vàng thúc giục hắn bắt máy đến mất kiên nhẫn. Hắn một bên bình tĩnh dùng khăn tắm lau khô tóc. Một bên không để ý nhấc điện thoại lên nghe.

“ alo”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hàn Thiên Nhã có chút ngẩn người, không xác định hỏi người bên kia một câu “ Thầy Tô?”

Không đúng a! rõ ràng số điện thoại cô vừa mới gọi rõ ràng là của S Tiên sinh, vì sao bây giờ lại nghe thấy giọng thầy Tô được chứ?