Chương 29: Mặc qυầи ɭóŧ của lão sư
Hắn sửa soạn xong liền hướng về phía cửa đi tới, Hàn Thiên Nhã có chút khẩn trương cùng bất an đứng dịch sang bên cạnh một chút, cô sợ hắn vượt qua giới hạn đối với cô giữ chặt không buông.
Tô Mạch Tề tự nhiên không bỏ qua được động tác nhỏ của cô, ánh mắt dường như mất đi ánh sáng mang theo màu sắc ảm đạm.
Hắn lướt qua cô, nhấc tay lên một chút trong không khí liền tràn ngập mùi vị của hắn. Hắn mở cửa đứng đối diện với người đứng ngoài cửa nói "cảm ơn", liền sau đó đem một túi giấy tinh xảo tiến vào đặt ở trên bàn.
Mùi đồ ăn thoang thoảng khắp căn phòng khiến cho Hàn Thiên Nhã còn đang tràn ngập đề phòng đối với thầy giáo của mình mất hết cốt khí nuốt nước bọt ực một cái.
Hắn biết cô đặc biệt thích ăn cà ri thịt bò với bánh kem Black Forest nên đã đặc biệt chuẩn bị, ngoài ra còn có còn có một số món mà hắn cảm thấy hương vị không tồi có lẽ cô gái nhỏ sẽ rất thích.
"Lại đây ăn đi" hắn hướng cô nói, lại thấy cô ngượng ngùng xoắn xuýt đứng ở đó, có chút do dự không biết có lên tiến lại hơn không, đột nhiên hắn có chút bực bội.
Qua một lúc lâu, cốt khí cũng không thắng nổi của cái đói Hàn Thiên Nhã liền khinh thanh tế ngữ nói " Cảm ơn lão sư"
Dứt lời liền chậm rì rì hướng bàn ăn đi tới, chọn vị trí xa với Tô Mạch Tề nhất ngồi xuống.
Cả một không gian tĩnh mịch.
Hai người bên ngoài thì là an tĩnh cùng nhau ăn một bữa cơm nhưng thật ra trong lòng ai cũng có một khối đá đè nặng, hô hấp cũng cũng cẩn trọng nặng trĩu.
Sau khi ăn xong xuất phát từ lễ phép Hàn Thiên Nhã chủ động đứng dậy, thu dọn một đống hỗn độn trên bàn.
Hàn Thiên Nhã một bên thu dọn, bên kia Tô Mạch Tề lười biếng ngồi nghỉ đột nhiên hắn nhìn đến bên Hàn Thiên Nhã phát hiện ra cảnh xuân vô hạn dưới làn váy của cô.
Bởi vì cô hơi nghiêng người lên bàn khiến cho váy ngắn bị kéo lên tận bắp đùi, cô cao cao dẩu mông tròn nên khiến cho cặp chân dưới làn váy và phiếm thủy phù quang đao nguyên lộ ra trước mắt hắn.
Cô không mặc qυầи ɭóŧ.
Tuy rằng chiếc qυầи ɭóŧ ren chữ T kia nửa trong suốt, mặc vào có chút câu nhân nhưng dù thế nào mặc vào cũng có chút che đậy như ẩn như hiện không rõ.
"Khụ" Tô Mạch Tề ho một tiếng hỏi" qυầи ɭóŧ của em đâu?"
Hàn Thiên Nhã giống như chim sợ cành cong, thân mình cứng đờ đứng thẳng, hai tay nhanh chóng giữ váy ngượng ngùng nói " qυầи ɭóŧ của em vừa rồi.... Vừa rồi chính là tìm không thấy"
Tìm không thấy? Tô Mạch Tề nhíu mày, quay đầu nhìn về phía giường hỗn độn nói " tôi giúp em tìm thử"
Hàn Thiên Nhã trên mặt bạo hồng, quả thật ngượng ngùng, để một người đàn ông giúp mình tìm qυầи ɭóŧ chuyện này quả thật khó tiếp thu.
Nhưng nếu như tìm không thấy phía dưới không có qυầи ɭóŧ đi ra ngoài phong quang vô hạn cảnh xuân như vậy quả thực là không được.
" Làm phiền thầy". Rốt cuộc cô chỉ có thể nhả ra mấy từ này.
" Xin lỗi em nhưng tôi tìm không thấy"
Tô Mạch Tề có chút bất đắc dĩ buông tay ngồi ở trên giường.
Hàn Thiên Nhã nhìn đến điều khiển từ xa của khiêu đản ở gần chỗ Tô Mạch Tề liền ngượng ngùng, mặt lại càng hồng như muốn rỉ máu, ấp úng nói " không tìm được vậy liền thôi đi"
" Nếu em không ngại .." hắn dừng lại một chút đôi mắt thẳng tắp nhìn Hàn Thiên Nhã, cùng cô mắt đối mắt.
"Ân" cô chớp mắt tỏ ý hắn nói tiếp
Hắn hít một hơi thật sâu bình ổn tâm trạng
" Tạm thời em có thể mặc qυầи ɭóŧ của tôi"
Mặc ... mặc qυầи ɭóŧ của nam nhân?
Hàn Thiên Nhã cắn môi dưới, tay nắm chặt làn váy, do dự hồi lâu mới phun ra một câu " Ân , Hảo.."
Tô Mạch Tề liền đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lấy ra một cái qυầи ɭóŧ của nam giới màu đen hình góc bẹt đưa cho cô, mặc xong cô liền vội vàng chào tạm biệt hắn trở về lớp học, tiếp tục học tiết tiếp theo