chương 28

Chương 28: Là Tôi thất thố.

Hắn dùng đầu ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi của cô kẹp lấy chơi đùa " Tôi cho em thêm một cơ hội nữa, chỉ cần em nói muốn tôi, tôi liền buông tha cho em"

Chỉ cần cô chịu nói, cho dù chỉ là lời nói cho có lệ… hắn cũng đồng ý. Cho dù hiện tại cô không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ, thì hắn cũng nguyện ý dùng thời gian để làm cô thích hắn, hắn nguyện ý cho cô thời gian, chờ cô cho đến ngày cô đồng ý.

Chỉ có trời mới biết hắn thích cô ngần nào, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền đã nhất kiến chung tình, lúc mới đầu hắn đối với việc theo đuổi cô vẫn không vội, cho mình còn có nhiều thời gian. Nhưng mỗi ngày bộ dáng xinh đẹp của cô đều hiện trong đầu hắn, kiều mị xinh đẹp, ngay cả trong mơ cũng mơ thấy cô như vậy thật khiến hắn ngày càng chờ không nổi muốn biến cô thành của riêng mình.

Cho đến một lần kia, cô gọi điện nhầm sang cho hắn, khi đó có lẽ cô không thể nào biết được người ở đầu dây bên kia vui đến nhường nào.

Bọn họ có duyên phận đấy là ý nghĩ khẳng định xuất hiện trong đầu hắn lúc đó.

Từ khi đó về sau, cứ mỗi lần cô gọi điện cho hắn, cho dù hắn đang bận họp hay ký hợp đồng quan trọng hắn cũng lập tức dừng lại tiếp máy của cô. Cô đối với hắn vô cùng quan trọng hắn không muốn để cô chờ lâu, lại càng không muốn cô nghĩ rằng hắn không muốn nghe điện thoại của cô.

Nhưng hắn lại không thường xuyên gọi điện thoại cho cô, bởi vì hắn sợ làm rối loạn sinh hoạt hàng ngày của cô. Ví dụ như lần trước, khi hắn bất ngờ gọi điện cho cô đã đánh gãy khoảnh khắc cao trào của cô.

Hắn vẫn nhớ rõ buổi sáng ngày hôm qua, khi cô nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc trong mắt tràn ngập kinh diễm cũng thưởng thức. Nhưng từ trong mắt hắn cũng toả ra ý niệm lưu luyến không muốn rời xa. Hắn muốn tiếp cận cô, đến gần cô, mãnh liệt thể hiện tình ý của mình cho cô thấy.

Nhưng hắn cũng sợ, sợ chính bản thân mình doạ cô gái nhỏ sợ hãi …

Trên thực tế, hắn đã khiến cô sợ hãi, trong mắt cô tràn đầy sợ hãi cùng kháng cự hắn, miệng nhỏ kêu đau.

Ngón tay Tô Mạch Tề ở trong miệng cô khuấy đảo một lúc lâu, ngày càng có ý định đi sâu vào trong cổ họng khiến cô có chút khó chịu, những giọt nước mắt đang thấm dần hai bên khoé mắt, trong cổ họng tràn đầy cảm giác muốn nôn.

Lúc hắn bừng tỉnh nhận thấy cô khó chịu, hắn gần như ngay lập tức rút ngón tay mình ra khỏi miệng cô

Nhưng ngay sau đó hắn nghe chính miệng cô nói một câu trả lời giống như sét đánh ngang tai mà hắn không thể nào tiếp nhận nổi :" em đã có người mình thích "

Giống như lấy nước đá đổ từ trên đầu hắn, dòng nước từ từ chảy xuống khiến cho du͙© vọиɠ đang cháy bừng bừng tự như sắp phát nổ của hắn ngay lập tức được dập tắt.

Tô Mạch Tề đại não dường như ngừng hoạt động, hắn không biết phản ứng làm sao, hắn trăm nghĩ vàn nghĩ cũng không nghĩ ra được cô sẽ nói ra lý do này, mà hắn cũng không dám nghĩ đến lý do này.

Tay chân hắn dường như mất hết sức lực, sức lực đè ép cô cũng nhẹ đi, cô nhân cơ hội này mà chạy thoát, đem hắn đẩy ra, lao xuống giường, nhanh nhẹn nhặt quần áo rơi dưới đất mặc lên người.

Chỉ là cô không thể nào tìm được chiếc qυầи ɭóŧ ren chữ T của mình,

" Người mà em thích, là ai?" Thanh âm nhẹ nhàng bình tĩnh, cảm giác như tâm trạng của người nói giống như tảng băng giữa trời đông giá rét, lạnh buốt không có chút hơi ấm.

Cô quay đầu lại nhìn hắn, không biết hắn đã đeo lại gọng kính vàng kia từ lúc nào, khôi phục lại dáng vẻ vô dục vô cầu, bộ dáng thanh tâm quả dục lạnh nhạt mà xa cách.

Hắn dựa vào đầu giường, đầu tóc hơi loạn, quần áo hơi nhăn một chút, rõ ràng nhìn như vậy có chút tùy ý dụ hoặc nhưng nhìn hắn lại khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt xa cách cao không thể với tới.

Giống như một đoá hoa cao lãnh nở rộ trên núi tuyết sơn trắng xoá, như huyền nhai trên vách đá, khiến người khác không dám tùy ý đến gần, cũng không có suy nghĩ vấy bẩn

"Em có quyền không nói cho lão sư biết những chuyện cá nhân riêng tư" cô vội vàng muốn rời đi, nhưng ngoài cửa lại truyền đến thanh âm gõ cửa cùng hỏi thăm

" Tô lão sư, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi"

" Em hiện tại đến nhà ăn chắc cũng không có gì ăn, chi bằng cùng tôi đi ăn một bữa" Tô Mạch Tề nói với Hàn Thiên Nhã.

Hàn Thiên Nhã có chút do dự, cô hiện tại không lo lắng là không có gì ăn trưa mà là lo lắng bộ dáng vừa mới cao trào của mình bây giờ đi ra ngoài sẽ bị người khác nhìn thấy.

" Yên tâm, vừa nãy là tôi không đúng, mọi chuyện tôi sẽ giải quyết tốt không để người khác nói năng linh tinh".

P/s mọi người cứ yên tâm mình dù khá là lười nhưng mà mình cũng hiểu cảm giác của độc giả khi đang đọc mà truyện bị drop rất khó chịu nên mình có lâu không ra truyện thì cũng không drop đâu. Còn nếu mn không chờ đc thì chịu khó đọc conver nhé😭