Chương 2: Bụi đen sinh ra trong lều (hơi h)

Cơ Khoáng không phải là một người vồn vã trước sắc đẹp, thậm chí hắn còn là Cô Xạ vương - nhϊếp chính vương thanh tâm quả dục trong miệng người khác.

Thiếu nữ kia từ khi sinh ra đã xinh đẹp, đôi mắt như chứa cả hồ nước mùa thu, vừa che giấu nỗi oán hận trong lòng lại vừa quyến rũ, đôi môi xinh đẹp bị hàm răng cắn chặt nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rêи ɾỉ yếu ớt. Cơ thể của nàng càng đẹp hơn, vốn dĩ hắn không muốn lên tiếng tránh khiến nàng khó xử, nhưng hai bầu ngực đầy đặn mới bị đôi bàn tay yếu ớt xoa nắn thôi mà đã để lại những vết đỏ trên làn da.

Non mềm đến vậy sao?

Làn da của nàng rất yếu ớt, tựa như chỉ thoáng dùng sức một chút thôi sẽ để lại dấu vết. Vòng eo của nàng lại quá mảnh khảnh, không thể chống đỡ nổi, nàng dựa vào dọc theo mép cửa. Như hoa tơ hồng vàng nhu nhược quấn quanh trên bụi cây, vừa khóc lóc vừa vội vàng muốn kết thúc công việc vắt sữa khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ này.

Hắn nhìn thấy dòng nước trong vắt trên bộ ngực nhấp nhô, mềm mại của nàng. Trong mộng xuân của hình, hắn sẽ không cho phép nàng bước ra khỏi cửa điện, đón nhận ánh mắt sợ hãi của nàng, đồng thời ôm nàng vào trong l*иg ngực, liếʍ mυ"ŧ núʍ ѵú mềm mại của nàng qua lớp vải quần áo, khiến người đẹp phải ngửa đầu cất tiếng rêи ɾỉ.

Hắn muốn đè nàng lên cửa, để nàng phải nén nước mắt, nói lời cầu xin hắn đừng làm việc này, mà hắn sẽ phả hơi thở nặng nề lên môi nàng, nói: "Không thể không làm."

Mật thư trong tay nhϊếp chính vương viết rằng, chủ nhân của A Vãn cô nương chính là Tạ phu nhân. Mà vị Tạ phu nhân này... Hắn siết chặt quyển sách lụa quý giá trong chạy, càng ngày càng chặt hơn. Tạ phu nhân chính là con gái của thương nhân Kim Lăng, trong đợt tuyển chọn mỹ nhân khắp thiên hạ, nàng đã tiến cung với vẻ đẹp và trí tuệ của mình vào năm mười ba tuổi.

"Đi đài Bình Giang trong cung." Sau khi mở mắt, hắn ra lệnh.

Người hầu giật mình. Xưa nay vị vương gia này mặc dù chẳng dính dáng đến cái danh tiếng đức hạnh, lương thiện như mọi người vẫn nói, nhưng... Gặp gỡ phi tử của vua trong đêm thế này khó tránh không hợp thói thường.

Đài Bình Giang nằm dưới chân núi Nghiệp Sơn, gần như là một cung điện lạnh lẽo, gió thổi vù vù nên A Vãn và Tạ Nghiên luôn dựa vào nhau để ngủ. Vào giờ Dần, khi A Vãn đang cầm nệm, chuẩn bị vào phòng ngủ thì lại phát hiện ra cửa đã bị chốt.

"Nương nương?" Nàng ấy cao giọng hỏi.

Giọng nói của Tạ phu nhân từ bên trong truyền ra: "Ta đã dựng một lư đồng mới cho em ở bên điện, tối nay em sẽ không ngủ với ta." Giọng nói vừa nhỏ lại vừa hơi buồn ngủ, A Vãn cảm thấy hơi lạ, nhưng vẫn vẫn ngoan ngoãn rời đi. Cung điện khổng lồ như thế này, lại còn là chỗ của thiên tử, chắc sẽ không có tên trộm nào đến đây làm xằng làm bậy đâu nhỉ?

"Kẻ trộm" ngồi trên chiếc bàn nhỏ nơi Tạ Nghiên thường ngồi đọc sách, quan sát trang trí trong tẩm cung của nàng. Trong lòng Tạ Nghiên vừa căng thẳng vừa sợ hãi, bởi vì nàng không được sủng lại không có thế lực, tẩm cung của nàng nhiều nhất chỉ có thể coi là... Một căn phòng có một chiếc giường mà thôi.

Nàng ho nhẹ: "Nhϊếp chính vương điện hạ..."

Thoạt nhìn Cơ Khoáng trông bình tĩnh như thường lệ, khuôn mặt anh tuấn khôi ngô, đôi mắt hẹp dài, dáng người cao lớn và thẳng tắp. Từ khi triều đại này dựng nước cho đến nay vẫn luôn trọng văn khinh võ. Kể từ thời của tiên đế, anh tài trong thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Có câu nói là, bảy người con trai của Bình Dương, buổi sáng lên điện Thiên Tử, chiều tối thường đến rừng trúc tu luyện, cùng kỹ nữ luyện đan, dù không được phong nhã nhưng vẫn có vô số người học đòi văn vẻ.

Còn Cơ Khoáng vốn là Cô Xạ vương, xuất thân từ quân nhân, mặc dù uy tín đã được tích lũy qua nhiều thế hệ, năm năm trước còn quét sạch phản tặc các quận ở phương Nam, nhưng hắn vẫn bị quan văn khinh thường, thường nói võ tướng là vũ phu, không thể hiểu nổi.

Từ khi tiến vào kinh đô Diệp Thành, Thượng Thư ghi chép lại gia phong thừa tướng, ban thưởng Cửu Hy, được phong làm nhϊếp chính vương. Hắn giấu kỹ tài năng của mình, dần dà mới có được mỹ danh hiền vương.

"Phu nhân chịu khổ, ta không đành lòng."

Tạ Nhiên nhìn mái tóc đen rối tung của nàng bị hắn vân vê trong lòng bàn tay, nàng chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu xanh nhạt, nghiêng người dựa vào mép giường, còn người đàn ông kia thì đứng thẳng, nơi hắn đứng trùng hợp thay nàng chắn làn gió lạnh thổi ngoài cửa sổ.

Lúc Cơ Khoáng đến còn mang theo lư đồng, một tấm nệm dày và các loại kỳ trân dị bảo. Nàng ngạc nhiên nhìn hắn châm lửa giúp mình, bắt đầu suy đoán dụng ý của hắn.

Cũng không có gì để suy đoán, đơn giản là hôm nay hắn gặp nàng một lần khiến hắn cảm thấy ham muốn mà thôi.

Ngược lại là hắn, bí mật gặp phi tử, thậm chí còn quen thuộc với cung cấm như vậy, khiến người ta không thể tin nổi đây là nhϊếp chính vương điện hạ, Cơ Khoáng. Danh sĩ nói rằng, từ khi Cô Xạ vương điện hạ nhϊếp chính đến nay, mặc dù quyền thế ngập trời nhưng lòng trung thành của hắn đối với hoàng đế có trời đất chứng giám, không những cần cù, cung kính lại còn chưa bao giờ vượt quá giới hạn - Những lời này hóa ra cũng chỉ là giả.

Bàn tay của hắn thon dài, mơn trớn từ mái tóc dài đến vai, rồi lại đến cánh tay mềm mại và mảnh khảnh của người phụ nữ.

Một đường mơn trớn.

Tay của người đàn ông có vết chai rất mỏng, hai cánh tay kia rất mạnh mẽ, có lẽ đã từng danh chấn tám phương trên chiến trường. Trong lúc ngũ vương làm phản, nàng từng nhìn thấy hắn dẫn quân và cưỡi ngựa về Kim Lăng đóng quân. Tướng quân trẻ tuổi mặc trên người một bộ giáp sắt nhưng không làm mất đi khí thế, hắn vung cánh tay giơ lên, bốn phương hưởng ứng. Nàng đã từng tôn sùng vị điện hạ này...

Chỉ có điều bây giờ, sau tất cả, nàng vẫn không thể tránh khỏi. Sau bức bình phong, trong trướng rũ màn che đỏ thắm, hắn cẩn thận vuốt ve làn da mềm mại đầy tinh tế của người phụ nữ.

Tạ Nghiên ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng ý nghĩ xấu xa đó không thể áp chế được.

Đã tuyệt vọng lại càng tuyệt vọng hơn.