Chương 5

Gia đình không giàu có, nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ,toàn bộ dựa vào ăn cơm trăm nhà mà sống, bản thân cũng là một người có tính nết lười biếng nhưng thật ra lại hiểu biết chữ nghĩa, kiếm sống bằng nghề chép sách cho người ta.

Không ai muốn cưới cũng không ai muốn gả, nhưng trong thôn luôn có hai hoặc ba Địa Khôn hiểu được đạo của nàng, dù sao bộ dạng nàng đẹp mắt, miệng cũng ngọt ngào- - tuy rằng cơ hồ không có một mối quan hệ lâu dài.

Tình sự vừa bại lộ, những tiểu mỹ nhân kia đều bị người trong nhà bắt về, qua vài ngày ủy khuất đến tìm nàng phủi sạch quan hệ.

Lục Tiểu Nha lấy sợi tóc cũng có thể đoán ra, người nhà bọn họ chắc chắn là cảnh cáo bọn họ "Đừng có lêu lỏng với loại người không đứng đắn”

Dù sao có một lần thật đúng là để cho nàng nghe.

“Không đúng đắn “.

Lục Tiểu Nha cũng không quan tâm bọn họ nói mình như thế nào. Từ nhỏ nàng đã rất lãnh đạm, cho dù có hứng thú với việc gì đó thì nhiệt tình cũng sẽ đến rồi đi rất nhanh.

Những người không coi cái gì vào mắt, tự nhiên sẽ không đem một hai câu nhàn thoại coi ra gì.

Từ đầu đến cuối, nàng đã quên mất bao nhiêu Địa khôn đã bị nàng dụ dỗ lên giường, từ người thứ nhất đến người thứ hai…tên bọn họ là gì nàng cũng quên mất, đối với nàng mà nói cũng không có gì đặc biệt.

"Thích nàng" là giả, "có cầu nàng" mới là thật. Nàng vẫn luôn nghĩ vậy.

___

Qua nửa năm, Lục Tiểu Nha tầm thường gần mười mấy xuân thu đột nhiên không lêu lổng nữa, có lẽ là trong lúc rảnh rỗi lật quyển gia phả nào đó biết được mình lại có cành cao có thể trèo,lập tức bắc thượng Yến Bình đến cậy nhờ bà con phương xa ở Tuyên gia.

Sau đó, Lục Tiểu Nha trở thành Lục Mạn Thành. Tên là Tuyên Thứ nói cho nàng biết.

Lại qua nửa năm, Lục Mạn Thành phân hóa thành Thiên càn.

Đó chính là lời phía sau.

——————

Trên thực tế, khoảng thời gian lần đầu gặp Tuyên Thứ, Lục Mạn Thành cũng không là người vô đạo đức không biết kiêng nể như vậy - - so với hôm nay thậm chí có vẻ phảng phất như đã qua mấy thế hệ.

Nhân gia tốt xấu gì cũng là tâm phúc của Tuyên gia, mà nàng cũng chỉ là một hạ nhân bình thường, mới đến, ăn nhờ ở đậu, cũng không dám hành động liều lĩnh, cho dù có dã tâm muốn trèo cao thâm chí còn thể nữa.

Nhiều ý niệm xấu xa trong đầu, cũng chỉ có thể giấu diếm trước, giấu tài, giữ thái độ khiêm tốn yên tĩnh chờ đợi thời cơ.

Đương nhiên nếu là vừa tới biết Tuyên Thứ nhiều lắm cũng là tên bao cỏ ngu ngốc chẳng qua là " Tâm phúc của Tuyên gia", nàng có lẽ sẽ không có thu liễm như vậy.



Lúc đó nàng tuy là trung dung, nhưng đối với Tín Hương lại có nhận thức nhất định, không mẫn cảm cũng không trì độn. Có lẽ cũng chính vì vậy mà nàng không nhấc nổi hứng thú gì với đồng loại trung dung, chê bọn họ không thú vị, ngược lại còn thích vui vẻ với Địa Khôn, càng xinh đẹp, càng dịu dàng càng tốt.

Cho nên lần đầu tiên gặp mặt, nàng đứng cách Tuyên Thứ một cánh tay, hít mũi một cái liền đoán ra, Tuyên Thứ là Khôn Trạch. Hơn nữa là loại nàng thích.

Ngày đầu tiên đến Tuyên phủ, nàng nghỉ ngơi một lát liền để một trưởng công dẫn đi gặp Tuyên Thứ. Ở giữa chính sảnh, một thanh niên không đến ba mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, thân mặc tu thân phục thϊếp trường sam, bởi vì thân gầy, chẳng những không lộ vẻ uy nghiêm ngược lại làm cho lưng ghế rộng thùng thình có vài phần nhu thuận. Tuy rằng đeo kính viền vàng tinh xảo, nhưng đôi mắt sau tròng kính lại ánh lên vẻ từ ái của người lớn tuổi, nhu thuận đến không hài hòa.

Toàn thân gần như không mang theo bất kỳ cảm giác áp bách nào từ trên cao nhìn xuống, trên ý nghĩa nào đó, người cũng như cái tên.

Ngoài miệng nói "Tuyên lão gia thật sự tuấn tú lịch sự, danh bất hư truyền", đáy lòng cũng không thành thật như trên mặt, hoàn toàn ngược lại, phải xao động quá nhiều.

Lúc trước những tiểu Địa Khôn kia cũng không phải không đẹp, nhưng đem so sáng với Tuyên Thứ ở trong mắt thiếu nữ mười tám tuổi đã mở rộng tầm mắt đúng là vẫn còn kém xa. Có mới nới cũ là chuyện thường tình của con người.

Hơn nữa đã từng gặp qua Viên ngọc thô chưa được mài sạch, đột nhiên xuất hiện một món ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, là người đều không nhịn được sẽ chọn cái sau.

Nam nhân như Tuyên thứ, dù là mỗi tấc cơ thể đều là kim quý, nhìn lên cũng là lưu ly khảm lá vàng , không thể khiến cho người khác kính sợ, ngược lại khiến người ta nghĩ...

“Gia gia từng nhắc tới em với tôi ”.Giọng nam nhân bình thản, như thấm sương. Hắn đứng dậy đi về phía nàng, thân dài bảy thước hai ba thước, không cao hơn nàng bao nhiêu "Em gọi - -

“Lục Tiểu Nha, lão gia”.Nàng tạm thời thoát khỏi suy nghĩ miên man, cười ra hai má lúm đồng tiền, thở dài nói.

“Ai, không cần lễ tiết ”.

Tuyên Thứ đưa tay đỡ nàng một cái, hơi cúi đầu, có lẽ là có phản xạ của kính cho nên ánh mắt sáng lấp lánh.

" Đúng rồi, tôi nhớ hình như gia gia đã nói, em có một cái tên khác, gọi... A, nhớ ra rồi, em tên là Lục Mạn Thành... Không bằng sau này tôi gọi em là "Mạn Thành", em xem..."

Chính mình đến tột cùng có mấy cái tên, nàng tuyệt không muốn để ý, nàng thậm chí ngay cả lời nói phía sau của nam nhân cũng không nghe kỹ, chỉ là nghe theo ngữ điệu phập phồng của nam nhân thỉnh thoảng gật đầu một cái, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng mấp máy ngừng một giây lại một giây.

Mạn Thành a

Màu môi hơi nhạt, trong hồng nhuận lộ ra ngọc trắng, khóe môi hơi vểnh lên, độ cong môi ôn nhuận, cho dù không cố ý vểnh lên đòi hôn cũng tự có một phen phong tình hấp dẫn chí mạng.

“Mạn Thành?”

“A, Mạn Thành ở đây. Cảm ơn lão gia”.

Tên này rất hay"

Tuyền Thứ nói rất uyển chuyển.

Tưởng sẽ có nhiều đó xét , nhưng không ngờ Tuyên Thứ không hề nghi ngờ người họ hàng xa từ trên trời rơi xuống này, còn đặc biệt sắp xếp một phòng bên cho nàng, sai người hầu đưa nàng đi tắm rửa thay quần áo và chăm sóc nàng thật tốt.

Lục Tiểu Nha, hoặc là nói, Lục Mạn Thành, lúc đi theo gia đinh không ngừng quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh không cao lớn lắm của nam nhân, suy nghĩ vừa rồi bị cắt đứt từ từ hồi tưởng, tâm tư không thể lộ ra ngoài ánh sáng ngay ở miệng.