Chương 4

Hắn chưa tới kỳ vũ lộ, chiếm thượng phong chung quy vẫn là lý trí, trong lòng xấu hổ làm cho hắn không dám nhìn thẳng mặt Lục Mạn Thành, nhưng mà Lục Mạn Thành không đồng ý, lập tức cúi người ngậm lấy cánh môi của hắn, dùng nụ hôn sâu đem hắn chặt chẽ khóa lại.

Nụ hôn này hôn đến loạn thất bát nháo, môi lưỡi dây dưa, kéo ra tơ bạc theo khóe miệng Tuyên Thứ chảy xuống. Thanh âm Lục Mạn Thành mơ hồ lộ ra tức giận.

"Lão gia hảo hảo nhìn kỹ ta làm thế nào tao ngài".

Chẳng trách Lục Mạn Thành càng thích tư thế chính diện, để cho mặt của mình vẫn lắc lư trong tầm mắt hắn, như vậy đầu của hắn có thể giống như thân thể của hắn khắc sâu- nhớ kỹ chính mình.

Nữ nhân đem mông của hắn nâng lên không trung, hai đầu gối quỳ ở trên giường, hung hăng đỉnh khố, đồ vật cứng rắn ở trong tiểu huyệt non mềm của nam nhân va chạm không biết mệt mỏi , ma sát kịch liệt lại nóng bỏng đem hai người cùng cuốn vào biển dục hỏa.

Tuyên Thứ không có khí lực kêu, chỉ hơi hơi ngửa đầu, từng ngụm từng ngụm hô hấp, tựa hồ muốn kêu một tiếng "Mạn Thành" cũng không kêu được, giống như con cá sắp chết héo, khát cầu được tới cam lộ" nước".

Bất quá Lục Mạn Thành còn không có ý định cho hắn.

Thời điểm sắp bắn, nàng rút ra bắn ở bên ngoài. Một luồng bạch dịch nhỏ thấm ướt bụng dưới của Tuyên Thứ.

"Lão gia, nếm thử xem, ngài và Mạn Thành ở chung một chỗ có tư vị gì?"

Ngón tay Lục Mạn Thành dính một hai giọt, dò tới bên miệng Tuyên lão gia.

Nhưng Tuyên Thứ đã hôn mê bất tỉnh.



Mười lăm phút sau mới tỉnh.

Lục Mạn Thành lúc này thỏa mãn đã sớm thu thập chỉnh tề, không có lòng dạ nào khi dễ hắn nhiều hơn nữa, ngồi xổm xuống nâng nam nhân dậy muốn thay quần áo cho hắn.

Tuyên lão gia càng thêm mê hoặc hôn mê.

Được rồi, lão gia, sáng sớm làm gì có đạo lý ngủ nướng".

Lục Mạn Thành ngôn ngữ hời hợt, mang theo chút ý tứ dỗ trẻ con, hoàn toàn không biết bản thân cô chính là đầu sỏ gây ra chuyện này.

Lục Mạn Thành chưa từng kết khế với Tuyên Thứ, cũng chưa từng bắn vào bên trong hắn. Càng miễn bàn nói nửa câu "thích".

Bọn họ đã hôn, đã làm. Cũng chỉ là hôn qua, làm qua. Không biết là ai xây lên lôi trì, hai người cứ như vậy ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng không bước thêm một bước.

Lục Mạn Thành biết Tuyên lão gia là đầu óc đần độn, cho nên hắn cũng sẽ không vượt qua giới hạn. Về phần chính nàng, lại là có tính toán khác.

Cũng không phải Lục Mạn Thành vui vẻ giả bộ chính nhân quân tử gì.

Trước đây rất lâu nàng đã bắt đầu liên tưởng hình ảnh mình bắn vào trong bụng của hắn đến lớn bụng - - đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong mơ ước.

Đến bây giờ tại sao không thực hiện, đơn giản là thời điểm chưa tới. Quá nóng vội sẽ chỉ dẫn đến phiền toái không cần thiết cho mình.

Đánh dấu dễ kết không dễ giải, để Tuyên Thứ hiện tại mang thai nàng lại càng không dám tưởng tượng nổi.

Nàng tuy rằng to gan, nhưng cũng không hề mù quáng đến mức không có chừng mực. Càng to gan, càng phải vì để lại đường lui cho chính mình.

Nàng đích xác muốn triệt để chiếm hữu Tuyên Thứ, bất quá cũng phải từ từ. Về phần hiện tại, nàng nắm giữ một chút giới hạn cuối cùng giữa chủ tớ, cùng lão gia duy trì một loại quan hệ thể xác cần thiết giúp đỡ lẫn nhau, chính là biện pháp tốt nhất.

Nói trắng ra, chính là đem người ăn sạch sẽ còn không chịu trách nhiệm.

Dù sao một vị trí quản gia Tuyên phủ nho nhỏ còn chưa lấp đầy khẩu vị của nàng. Nàng còn muốn trèo cao hơn nữa, cao đến mức cái gì cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó trên thế gian này mỹ nhân nào không phải của nàng, thì lo gì.

Đoạt không được một lời của Tuyên Thứ. Mà trước đó, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức không để cho bất kỳ tình cảm dư thừa nào trở thành ràng buộc của nàng.

Đương nhiên, thật đến lúc đó, nói chừng nàng đã quên đi Tuyên Thứ.

Ai biết được?



Nói đến thú vị, Tuyên Thứ cũng không phải là Địa Khôn đầu tiên của Lục Mạn Thành.

Nàng cũng không định nói cho hắn biết, bởi vì Tuyên Thứ không hỏi.

Lục Mạn Thành khai mặn lần đầu tiên vào năm mười bảy tuổi, đã làm với một tiểu mỹ nhân cùng tuổi ở nông thôn, ngay tại phía sau bờ sông trên cây liễu lớn.

Lúc ấy nàng còn là một người trung dung, tên là Lục Tiểu Nha - - bởi vì tiện danh rất dễ kiếm sống.

Nàng sớm đã quên tiểu mỹ nhân kia tên là gì, bộ dáng ra sao, chỉ nhớ rõ mông hắn đặc biệt trắng, tiểu huyệt cũng chặt vô cùng, lúc khuếch trương kẹp đến ngón tay nàng đau nhức. Lần đầu tiên nàng làm, không có kinh nghiệm, chỉ biết thao sâu vào trong thịt mềm, khoan một chút, rút một chút, quấy đến đầu đầy mồ hôi, cũng không biết có sảng khoái hay không, Tiểu Địa Khôn kia dù sao cũng ôm cổ cô một lần lại một lần khen nàng giỏi, nói năng lộn xộn.

"Gậy hảo bổng". Nàng vừa cao hứng, ôm người lại làm thêm vài lần.

Không quá mấy ngày, tiểu mỹ nhân xuất giá. Lục Tiểu Nha sầu não một thời gian, quay đầu đi tìm người tiếp theo.