Chương 2

Tất cả người trong Tuyên phủ đều đang suy nghĩ điều gì đó, Lục Mãn Thành đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng không quan tâm đến sự thích và không thích của những người xung quanh, được yêu thích không phải là cơ sở để có chỗ đứng, mà là cần thiết.

Nàng hiểu rõ hơn ai hết – Tuyên gia có thể nắm giữ đến hôm nay, hơn phân nửa đều là công lao của nàng, còn non nửa công lao là của Tuyên gia tổ tiên một người được chó thăng thiên, tóm lại không liên quan gì đến Tuyên Thứ.

Người này cái gì cũng không biết, chỉ có Tuyên lão gia.

Hắn ngay cả chuyện đã trở thành khôi lỗi của Lục Mạn Thành cũng hồn nhiên không hay.

Bất quá vậy thì có làm sao.



Tuyên Thứ có thể cứ ngốc như vậy, cũng tốt. Nàng cũng không thích người quá thông minh.

Ngốc không tệ a, nghe lời dễ lừa.

Lừa trên giường.

Kỳ thật năm đó còn lúc còn chưa phải quản gia chính thức của Tuyên phủ, tiểu nha hoàn Lục Mạn Thành đã cùng Tuyên Thứ tằng tịu qua với nhau không chỉ một lần. Ngày thường cẩn thận từng li từng tí khống chế đúng mực cỡ nào, ban đêm trên giường liền triền miên quên mình thiên hôn địa ám cỡ nào.

Mấy năm sau đó, quyền lực của Lục Mạn Thành một đường bành trướng, đôi tay càng ngày càng vươn rộng ra càng về sau ngay cả thời điểm lão gia thay quần áo nàng đều phải đứng ở một bên nhìn, lão gia nhiều nhất chỉ là thiếu trái tim, mà nàng phảng phất đem hắn coi như tiểu hài đồng không phân biệt được bốn thùng ngũ cốc là gì.

Hai người, một nữ một nam, một Địa Khôn, ngươi chưa kết hôn ta chưa gả, cùng chung một phòng làm việc…, không biết làm như thế nào để tránh bị nghi ngờ ...

Là thật không hiểu sao? Quỷ mới tin. Tư Chiêu Chi Tâm của Lục Mạn Thành, người sáng suốt đều nhìn thấy. Đương nhiên cũng không có ai dị nghị hay đề cập tới .

Tương tự như vậy, không ai cảm thấy khó chịu khi thỉnh thoảng 10 giờ lão gia mới chịu dậy dùng bữa sáng.

Có Lục Mạn Thành ở đây, cái gì hoang đường cũng trở nên hợp lý. Dù sao cô cũng là một tên điên nhưng cô vẫn có thể lo liệu tốt mọi chuyện.



“Lão gia, còn buồn ngủ không?”

Lục Mạn Thành biết rõ còn cố hỏi. Nàng cúi đầu, dường như đang chuyên tâm thắt nút cho Tuyên Thứ, kì thực tầm mắt vẫn len lén hướng trên cổ hắn rơi xuống -- bên trái hầu kết có vết mυ"ŧ mới mẻ ba canh giờ trước mới in lên.

Nhờ Lục Mạn Thành tối hôm qua lăn qua lăn lại vất vả ban thưởng, Tuyên Thứ bây giờ đầu óc còn có chút choáng váng, đương nhiên hơn phân nửa cũng là xuất phát từ thói quen, tóm lại nam nhân đối với tầm mắt không an phận của nàng nhắm mắt làm ngơ.

"Ừm..." Tuyên Thứ nhu nhu đáp, lười biếng, mang theo giọng mũi, giống như mèo ngáp.

Tuyên Thứ tính tình thẳng thắn, nhưng khí chất phong độ ngày thường tốt xấu gì cũng có uy nghiêm của một gia chủ đứng đầu một phủ, thời điểm im lặng nửa rũ mi mắt, ánh mắt thâm thúy ẩn ở sau trong kính, không lộ ra vẻ tức giận hay uy quyền

Ít nhất thì không giống như bây giờ, buồn ngủ bao phủ cả người đều mềm nhũn xuống, không chịu nổi một kích, kính mắt kia để ở trên tủ đầu giường cũng không làm cản trở chuyện tốt của nàng. Tuy rằng biết rõ Tuyên Thứ là mềm hay cứng đều trốn không thoát việc làm món cá của nàng, nhưng nàng đúng là vẫn thích một vẻ mặt điệu thơ ngây khả ái của lão gia hơn.

Nàng thích ngốc, cũng thích ngoan, đơn giản bởi vì cả đều dễ khi dễ.

Nàng chậm rãi buông lỏng cổ áo nam nhân ra, ngón tay lại còn đang chạy loạn không ngừng trên người nam nhân, hai tay cách áo sơ mi mỏng như tờ giấy che ở trên ngực Tuyên Thứ.

Cặp ngực này.

Ngoại trừ đôi môi Tuyên Thứ, đây thứ nàng thích cắn nhất.

Cái trước cô tạm thời không muốn quản.

Nàng chậm rãi khom lưng, đem chóp mũi vùi sâu vào giữa.

Từ khi hai mươi tuổi phân hóa đến nay, vóc dáng nàng cao hơn nửa đầu, đi giày cao gót thậm chí còn cao hơn Tuyên Thứ một hai inch.

Có ưu thi sẽ có khuyết, dù sao bốn năm trước lần đầu tiên cọ ngực nam nhân cũng không khó khăn như bây giờ.

Nam nhân gầy gò, ngực so với những nơi khác không quá đẫy đà, thả lỏng trạng thái nhưng cũng là hết sức mềm mại, so với bất kỳ một chỗ da thịt nào trên người hắn đều trắng nõn, tản ra tín hương thanh đạm ngọt ngào, ấm áp lại dễ chịu. Lục Mạn Thành cảm giác giống như gối lên một miếng bánh gạo mới ra lò vậy.

Dần dần, chỉ chôn như vậy cũng không thể thỏa mãn. Miệng Lục Mạn Thành phun ra khí tức lửa nóng kéo dài, giống như muốn hấp chín Tuyên Thứ ngay tại chỗ. Tay cũng không hề thành thật, cọ vải vóc mềm mại song song vòng tới sau lưng nam nhân ôm chặt vai lưng hắn, áo sơ mi vừa mới ủi phẳng bị cô vò ra một mảng lớn nếp nhăn, hố trũng.

Tuyên Thứ không chút nhúc nhích, không giống trước kia còn có thể giãy dụa tượng trưng một hai. Lục Mạn Thành nghe thấy trên đỉnh đầu rơi xuống tiếng hít thở như bông như sa, có thể tưởng tượng hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thở dài.

Đây là lão gia ngầm đồng ý, cũng là lý do nàng lần lượt được voi đòi tiên.

“Buồn ngủ, trở về ngủ tiếp đi, lão gia”.

Khi hai người ở một mình, Lục Mạn Thành chưa bao giờ che giấu tìиɧ ɖu͙© trong mắt mình.

Nàng chỉ có khát cầu hắn mới không ngần ngại nói trắng ra, vì vậy đơn thuần như tuyên thứ cũng liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.

"Mạn Thành, như này không tốt a..."

Tuyên Thứ ở trên vai nữ nhân xô đẩy, rốt cuộc không thể đẩy ra. Môi Lục Mạn Thành theo bên cổ một đường hôn lên, hắn cũng quên hết mọi thứ, chỉ lo tập trung vào lưỡi của Lục mãn thành.