Chương 1

Phu nhân tên Lục Mạn Thành, lúc vào Tuyên phủ còn chưa tới mười tám, sống ở vùng nông thông, hằng năm không có gì ăn, kỳ thực là em họ có huyết thống thế chấp của Tuyên gia,cách đây hai ba thế hệ. Lục Mãn Thành dựa vào mối quan hệ gia tộc mỏng manh này mới có thể ở lại Tuyên phủ, làm việc trong gia tộc Tuyên phủ vài năm kiếm cơm ăn. Tiểu cô nương đầu óc thông minh, tay chân nhanh nhẹn, thật là đáng yêu.

“Này, nói cho ta biết, ngươi đang nhìn ai vậy?”Lão thái gia thường xuyên vỗ vai nàng khen ngợi.

“Đương nhiên là nhìn Tuyên Phượng Minh lão thái gia”.

Tiểu cô nương cười đến ngọt ngào.

Thỉnh thoảng vỗ nhẹ đối với ai cũng thân thiện.



Sáu năm sau Lục Mạn Thành hai mươi bốn.

Lão quản gia cáo lão hồi hương, Tuyên phủ việc lặt vặt lớn nhỏ tất nhiên là đến tay Lục Mạn Thành. Lục Mạn Thành tuổi trẻ, một khuôn mặt chưa trải qua phong sương gì, nhưng thủ đoạn cũng là độc đáo lão luyện tinh vi, không tới mấy ngày liền đem toàn bộ Tuyên phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, cho dù có người không cam lòng, thấy nàng cũng phải tất cung tất kính hô một tiếng "Lục chủ quản".

Hiện giờ Lục Mạn Thành ở Tuyên phủ, có thể nói là một người, trên vạn người.

Nhưng Lục Mạn Thành muốn nhiều hơn thế. Người kia, nàng cũng muốn có được.

- Lão gia Tuyên phủ, Tuyên thứ.

Tuyên thứ Tuyên lão gia kỳ thật bất lão.

Năm nay ba mươi lăm, từ nhỏ đến lớn được ngậm thìa vàng lớn lên, ngày thường một bộ kính viền vàng, thỉnh thoảng làm nổi bật vài phần trẻ con, nhìn giống như một thư sinh trẻ tuổi.

Cha mẹ Tuyên Thứ đều mất sớm, trước kia Tuyên phủ vẫn do tổ phụ Tuyên Thứ cầm quyền. Mười năm trước Tuyên Phượng Minh bảy mươi tám tuổi bị buộc tóc, gánh nặng Tuyên phủ liền rơi xuống hai vai Tuyên Thứ đứa con duy nhất của Tuyên gia này.

Đáng tiếc con trai duy nhất Tuyên gia này chỗ nào cũng tốt, trời sinh tuấn tú lịch sự còn mang theo vài phần khôn khéo nhưng làm ăn kinh doanh thì lại rối tinh rối mù, còn không có tâm cơ mưu kế gì, suy cho cùng, chung quy chỉ là một túi da tốt. Nói dễ nghe là chưa từng chịu qua khói lửa của nhân gian, tâm đơn thuần, nói khó nghe một chút chính là một cái bao cỏ nát bị thối rửa chỉ có vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc.

Sau khi toàn bộ sản nghiệp Tuyên gia điều giao cho Lục Mạn Thành, tình trạng lại trở nên khá hơn một chút. Tuy nhiên bi Tuyên lão nhúng tay vào làm hỏng bét.

Toàn bộ Tuyên phủ không ai không nhớ rõ, lúc trước Tuyên lão gia một lòng một dạ muốn làm từ thiện, đóng cửa bỏ tiền vào bên trong, kết quả lòng hảo tâm lại làm hỏng chuyện, hơn một trăm hai mươi lượng bạc trắng toàn bộ bị người trung gian cuốn đi hết, ngay cả đồng xu cũng không thừa lại cho Tuyên lão gia. Sau lần đó, quyền tài chính trong tay Tuyên lão gia cũng bị Lục Mạn Thành đoạt lấy lại.

Phong ba như thế cũng không đến mức làm cho Tuyên Gia nguyên khí đại nghiệp đại thương. Nhưng chuyện tốt không truyền ra cửa chuyện xấu llại đi ngàn dặm, việc này sáng sớm hôm sau liền đăng lên báo, thêm mắm dặm muối mà truyền ra. Đoạn thời gian đó, Tuyên Thứ trở thành trò cười cho toàn bộ Yến Bình thành, Tuyên gia ra khỏi cửa phải cuối thấp đầu xuống khi mua thức ăn.

Bất quá, không bao lâu sau, ba gã phóng viên đăng câu chuyện này lên liền không có ai may mắn thoát khỏi bị tòa soạn báo đuổi việc, một người bị chặt đứt một ngón tay.

Chính là Lục Mạn Thành làm.



Tuyên phủ tựa hồ đạt thành nhận thức chung hoặc ăn ý ngầm hiểu. Vô luận kính nể, chán ghét hay là kiêng kỵ Lục Mạn Thành, bọn họ cũng sẽ thừa nhận một điều : Không có Lục Mạn Thành ở đây, toàn bộ Tuyên phủ sớm không biết để cho vị Tuyên lão gia ngây thơ hồn nhiên này gây ra thành cái dạng gì.

Mặt tiền Tuyên gia vẫn là Tuyên Thứ chống đỡ. Nhưng mà trong lúc vô tri vô giác, gió xuân Tuyên phủ đều nghiêng về phía Lục Mạn Thành.

Chuyện nhà người ta rõ ràng một chút đều là cáo mượn oai hùm điển hình. Mà tới Tuyên phủ, Lục Mạn Thành là hổ, Tuyên Thứ lại thành hồ ly.

Vẫn là một con hồ ly không thông minh.