Chương 8: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (8)

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, dáng người thiếu niên hình như lại đột nhiên cao lên không ít, hắn bức Cố Sanh đến không còn đường lui, cơ thể cao lớn chắn hết tầm mắt của Cố Sanh.

Chó săn nhỏ một lời không hợp biến ác lang!

Ánh mắt thiếu niên trong trẻo nhưng lại nóng bỏng, Cố Sanh là mang theo nhiệm vụ mà quen biết hắn, nàng cũng không phải là Sở Thái Tử chân chính, nhưng vận mệnh chú định, nàng lại cảm thấy đã quen biết hắn từ lâu.

Hôm nay thiếu niên dùng đậu tắm, trên người toả ra mùi hương dìu dịu, hắn vì trêu chọc mình cũng thật hao tổn tâm cơ!

“Ngươi, ngươi còn nhỏ không học cho giỏi! Uổng Cô mong đợi vào ngươi!” Đời trước Cố Sanh là một học bá nghiên cứu khoa học, tuy vẻ ngoài xinh đẹp nhưng bởi vì quá mức ưu tú, nam sinh cùng lứa chỉ biết tự ti nên nàng vẫn luôn độc thân, chưa bao giờ bị người đè trên cửa trêu chọc.

Nàng vừa dứt lời, tay Bạch Tử Khanh đã nhẹ nhàng cầm cổ tay nàng, tuy động tác cường thế, nhưng lực đạo lại nhẹ, như sợ dùng thêm một chút lực sẽ bóp nát nàng mất: “Chủ tử, ngài phải giữ lời hứa, hôm nay chính miệng ngài nói ta là người của ngài.”

Hắn bắt lấy tay nhỏ của Cố Sanh đặt trên l*иg ngực hắn, thiếu niên non nớt lại dùng ngữ khí của tay ăn chơi già đời nói: “Chủ tử ngài xem, ta đã không còn nhỏ, cao hơn ngài, cũng lớn hơn ngài.”

Hệ thống đột nhiên chen vào: “Ngụ ý của vai ác là ám chỉ hắn có thể lên giường.”

Cố Sanh muốn khóc: “Vì sao vai ác không có một chút lòng vì sự nghiệp?”

Hệ thống: “Quý trọng sinh mệnh, rời xa tình yêu.”

Lúc này hệ thống lại dong dài cắm một câu: “Ký chủ, nói cho cô một cái tin tốt, và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?”

Cố Sanh lựa chọn nghe tin tốt trước.

Hệ thống nói: “Ta kiểm tra đo lường thấy giá trị hắc hóa của vai ác có liên hệ với cô, ví dụ hiện tại, vai ác và cô có tiếp xúc cơ thể, giá trị hắc hóa lại ổn định, cô nói đây có phải tin tức tốt hay không?”

Cố Sanh: “… Mi thật không trong sáng, ta nói với mi, ta không phải cái loại ký chủ lấy sắc thờ người! Mi nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Hệ thống trầm mặc, lại nói tin tức xấu: “Tin xấu là cô vẫn không được làm vai ác yêu cô, dù sao thì cô còn có nguy hiểm bị tra tấn đến chết, nhỡ cô chết, vai ác nhất định sẽ hắc hóa.”

Cố Sanh: “…”

Thiếu niên lại kéo Cố Sanh đến bên người, động tác này dọa Cố Sanh lập tức lấy lại tinh thần, nàng phát hiện mặc kệ là động tác, ánh mắt, hay là nói ngữ khí chuyện, Bạch Tử Khanh đều như một cao thủ tình trường, hắn chui vào lòng người ta một chút, nhưng lại không bó buộc, làm người ta không để ý mà mê luyến.

Cố Sanh mạnh mẽ làm chính mình giữ lại tiết tháo, vươn tay đẩy Bạch Tử Khanh ra.

Động tác này rất quyết đoán, thậm chí mang theo một chút quyết tuyệt, vừa rồi Bạch Tử Khanh là một thiếu niên ôn nhu hiếm thấy, cho nên lúc bị Cố Sanh đẩy ra, hắn cũng không hề giữ lại. Hắn đang ở đó, mắt sâu khóa lấy Cố Sanh, hầu kết lăn lộn vài cái, đôi tay vẫn duy trì tư thế cương giữa không trung, khi hai người đối diện, hắn tự giễu cười: “Chủ tử ghét bỏ ta? Thân phận ta ti tiện, không xứng với ngài.”

Cố Sanh đang muốn giải thích, hệ thống lại gầm lên: “Ký chủ, giá trị hắc hóa của vai ác lại bất thường!”

Hắn sẽ không từ yêu thành hận đi? Cố Sanh có hơi hoảng, dù sao nàng không hề muốn bị Bạch Tử Khanh ăn tro cốt, nàng dịu dàng một chút: “Tử Khanh, chúng ta còn nhỏ…”

Người đương thời 13-14 tuổi có thể thành hôn, Bạch Tử Khanh vốn không thể lý giải lời giải thích của Cố Sanh, hắn cho rằng chủ tử muốn hắn… Cho nên hắn mới muốn cho. Dù nàng muốn mạng của mình, hắn cũng sẽ không chút do dự mà cho.

Nhưng hóa ra bị cự tuyệt lại khó chịu như vậy, ngực như bị lấp kín bằng sợi bông, hô hấp khó khăn, lại như có người đổ cả lọ giấm chua vào lòng, chua xót khiến người hít thở không thông. Trong lòng Bạch Tử Khanh rất rõ ràng, đêm nay việc làm của hắn đều không phải vì báo ân, hắn cũng có tư tâm, chính là hắn muốn trở thành người của chủ tử, hoặc là nói… Khiến chủ tử trở thành người của hắn.

Nhưng nàng lại cự tuyệt, lấy lý do hoang đường là tuổi còn nhỏ.

Thiếu niên nghiêng mặt, hai tay thon dài rũ xuống hai bên sườn, tiếng nói trầm thấp lộ ra lạnh lẽo vô cùng: “Chủ tử cần gì phải dỗ ta? Ý của chủ tử ta đã hiểu, là ta sai, không nên si tâm vọng tưởng. Chỉ cần chủ tử không rời khỏi ta là được, ta nào có thể hy vọng xa vời gì.”

Thiếu niên bỏ xuống một câu, xoay người vội rời đi, nhưng hắn cũng không có rời khỏi viện, canh giữ bên người Cố Sanh là điểm mấu chốt của hắn, mặc dù giờ phút này nội tâm hắn rất muốn rít gào, nhưng vẫn đi lên trường kỷ, nằm đưa lưng về phía giường, không nói chuyện nữa.

Giọng hệ thống truyền đến: “Giá trị hắc hóa của vai ác giảm còn 60, ta có một kiến nghị không thành thục nho nhỏ, hay là cô lại đi dỗ dành hắn?”

Cố Sanh: “…”

Ngày hôm sau, khi Cố Sanh tỉnh lại thiếu niên đã không còn trong phòng mà đã rửa mặt chỉnh tề đợi cạnh bàn, chờ đến lúc Cố Sanh gọi Bạch Tử Khanh dùng cơm, thiếu niên lạnh lùng trả lời: “Thưa chủ tử, ta đã ăn rồi, ta không xứng với chủ tử, sau này vẫn không nên dùng bữa với chủ tử thì tốt hơn.”

Cố Sanh: “…” Dù là cổ đại hay là hiện đại, thanh thiếu niên đều khiến người đau đầu.

Hệ thống: “Ký chủ, tiếp theo cô định làm sao? Chỗ ta có phương pháp dạy, lập tức truyền cho cô.”

Ngay sau đó, trong đầu Cố Sanh mạnh mẽ bị đưa vào mấy quyển sách quen mắt, tỷ như 《 Hai ba chuyện về thanh thiếu niên yêu sớm》, 《 Làm sao để ứng đối với thiếu niên kỳ phản nghịch》, 《bí mật trong lòng thanh thiếu niên》…

Chủ tớ hai người vẫn luôn không nóng không lạnh ở chung, Cố Sanh cảm thấy không thể cứ như vậy được, thiếu niên nàng nuôi không phải có vấn đề bình thường, tương lai hắn sẽ có khả năng hủy diệt thế giới, nếu không đoán sai thì nhất định Bạch Tử Khanh có bí mật ẩn sâu nào đó, mà chính bí mật này dẫn tới tâm tính lạnh nhạt hiện giờ của hắn.

Vì nghiệm chứng suy đoán kia, Cố Sanh định điều tra thân thế của Bạch Tử Khanh, nhưng nàng không có thế lực ở Đại Tấn, hơn nữa một khi đi hỏi thăm vương trữ, chắc chắn sẽ khiến Cơ Dạ chú ý, vì thế nàng nghĩ tới Ký Vương.

Cùng lúc đó, Ký Vương đang định tự giam một thời gian mạnh mẽ hắt xì mấy cái, trước mắt, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta vẫn luôn thèm nhỏ dãi vương vị nước Tấn, vì vậy mới nhiều lần làm chuyện ác, đầu tiên là hãm hại Sở Thái Tử, lúc sau lại trầm trọng thêm, trực tiếp muốn ám sát Tấn Thái Tử, ngay cả mấy đứa trẻ con trong Tân Điền Thành cũng đều cho rằng tội hắn ta không thể tha thứ.

Ký Vương gầy một vòng, nếu không thể tự chứng minh trong sạch, hắn ta đành phải tạm thời đóng cửa không ra.

Ký Vương nuôi không ít nam nữ xinh đẹp, nhưng hôm nay lại không dậy nổi một tia hứng thú, sau khi gặp qua Cố Sanh, mỹ nhân dù đẹp cỡ nào đứng trước mặt, cũng đơn giản là hai con mắt một cái cái mũi, không có chỗ nào đẹp.

Kỳ thật, Ký Vương cũng thật sự thèm nhỏ dãi Cố Sanh đã lâu, dù sao nàng cũng là Sở Thái Tử, thử nghĩ một chút, nếu có thể đặt Sở Thái Tử dưới thân, khiến nàng khóc rống xin tha, khẳng định còn kí©h thí©ɧ hơn nuôi mấy chục tên tuấn tiếu nhi lang.

Nhưng ai biết, không những hắn ta không có được mỹ nhân, còn đẩy chính mình đến tuyệt cảnh.

Hiện giờ Ký Vương hồi tưởng một lượt, cũng không quá rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì, hắn ta vô cùng mờ mịt, tuy còn nhớ thương Cố Sanh, nhưng cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng mà nghĩ.

Không lâu sau, quản sự đưa tới một phong thơ, nói: “Điện hạ, đây là thư mời Sở Thái Tử phái người đưa tới, Sở Thái Tử mời ngài đi Chất Tử phủ dùng trà.”

Ký Vương nghe vậy thiếu chút nữa hoài nghi tai mình, được mỹ nhân mời, hắn vui mừng quá đỗi, nhưng cùng lúc đó, Ký Vương cũng có chút thần hồn nát thần tính, hai chân không khống chế được muốn ra cửa, nhưng lý trí lại nói cho hắn ta, hắn ta đã chịu đủ vận rủi tàn phá, lần này nhất định không thể qua loa, lại triệu tập mấy chục môn khách trong phủ bàn bạc việc này.

“Các vị cho rằng bổn vương có nên đi không?” Trong mắt Ký Vương tràn ra tia sáng kỳ dị, quả thực muốn đi không chịu được.

Môn khách Giáp trầm tư mấy giây, nói: “Đây có lẽ cũng là một cơ hội, nếu điện hạ và Sở Thái Tử thân cận cũng có thể rửa sạch ô danh cho điện hạ.”

Môn khách Ất là phái bảo thủ: “Điện hạ, thời buổi đang lúc rối loạn, còn cần cẩn thận hơn, trước mắt hung phạm sau màn ám sát Thái Tử còn chưa tìm được, điện hạ thân cận Sở Thái Tử cũng chưa chắc không thể.”

Nghe xong môn khách kiến nghị, Ký Vương xốc trường bào, vội vã ra khỏi cửa, sau khi từ phủ đệ xuất phát lại một đường huênh hoang với người dân trong thành, hôm nay hắn ta muốn đến phủ Sở Thái Tử dùng trà. Hơn nữa còn là Sở Thái Tử tự mình mời, có thể thấy được quan hệ giữa hai người bọn họ cỡ nào hòa hợp.

Sao hắn ta có thể ám sát nàng chứ!

Có thể thấy được hắn bị hiểu lầm rất nặng!

Khi Ký Vương đến phủ, Cố Sanh đã chuẩn bị xong lẩu, nàng chuẩn bị đứng dậy tự mình đón, Bạch Tử Khanh ở một bên lạnh lùng nói: “Trước nay Chủ tử chưa từng làm món này cho ta.”

Cố Sanh đau đầu, rốt cuộc ai là chủ tử? Hắn ghen tị?

Vì phòng ngừa thiếu niên tiếp tục hắc hóa, Cố Sanh dỗ dành: “Tử Khanh à, Cô đối với ngươi mới là thật lòng, hôm nay mở tiệc chiêu đãi Ký Vương quá vội, Cô đành phải hầm một nồi loạn xạ, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?”

Thiếu niên nhìn thoáng qua nồi lẩu đặc chế của Cố Sanh, thật là chay mặn lộn xộn, xác định chủ tử thật sự đang có lệ Ký Vương, mặt mày thiếu niên tối tăm lúc này mới tiêu tán bớt: “Chủ tử, ta đã nhìn ra.”

Cố Sanh nhìn thiếu niên lộ ra cười nhạt, nàng thở ra một hơi: “Tử Khanh, ngươi phải nhớ kỹ, trừ bỏ ngươi, Cô sẽ không đối tốt với người khác.”

Lời này rất có hiệu quả, giá trị hắc hóa của thiếu niên lại ổn định lại.

Đương thời ẩm thực đơn điệu, nồi lẩu của Cố Sanh làm Ký Vương mở rộng tầm mắt, tuy nhìn không đẹp mắt, ăn vào lại có vị mới lạ, Ký Vương thầm nghĩ: Sở Thái Tử quả thật là mỹ nhân hiếm thấy, đối mặt với nàng, thức ăn bực này cũng có thể ăn với cơm.

Cố Sanh vẫn luôn chuốc rượu cho Ký Vương, thời này chỉ có rượu đυ.c, không uống mấy chén lớn thì không say được, nàng vốn cho rằng Ký Vương sẽ thật cảnh giác, nhưng chỉ cần nàng kính rượu, thằng nhãi này không chút do dự uống hết.

Rượu quá ba tuần, Cố Sanh bắt đầu khách sáo: “Điện hạ là Hoàng trưởng tử, nhưng sao Cô cảm thấy điện hạ có vẻ rất sợ hãi Tấn Thái Tử?”

Mật thám cách đó không xa nghe vậy, bị dọa thót tim, Sở Thái Tử này có ý gì? Muốn châm ngòi tình nghĩa huynh đệ giữa Ký Vương với Thái Tử? Lá gan quá lớn.

Cố Sanh vì mời rượu mà cũng uống không ít, lúc này gò má ửng đỏ, hai con mắt long lanh như nước, tiếng nói như băng ngọc gõ vào nhau, nghe nàng nói chuyện, giống như đầu quả tim bị cơn gió nhẹ lướt qua, toàn thân thoải mái không nói nên lời.

Nói đến Cơ Dạ, vẻ mặt Ký Vương không vui: “Hừ, hắn quyền cao chức trọng, sao lại coi ta là huynh trưởng?”

Cố Sanh nghe hắn ta nói, lại nói: “Thật không dám giấu giếm, Cô ở Sở quốc vương cung cũng bị xa lánh, những tên huynh đệ đó của Cô không chỉ ghen ghét Cô tài hoa, còn ghen ghét vẻ đẹp của Cô, nếu không Cô cũng không lưu lạc đến đây, chúng ta cùng cảnh ngộ!”

Nhóm mật thám đang nghe lén: “…” Sở Thái Tử ngoài biết nấu ăn lại còn có kỹ năng bực này? Tự thổi tới hoàn cảnh như vậy cũng thật hiếm thấy.

Vẻ mặt Ký Vương mờ mịt, đầu óc không linh động, nhưng hắn ta lại nhớ rõ ràng chính xác câu cuối cùng của Cố Sanh.

Đích xác, nghĩ lại hắn ta với Cố Sanh thật là cùng loại người, đều không được phụ quân tin sủng, hơn nữa đều bị đám thân huynh đệ xa lánh.

Ký Vương khó được gặp tri kỷ, nhất thời kích động, lại rót thêm mấy chén rượu đυ.c vào bụng, Cố Sanh thấy thế thì trấn an: “Điện hạ không cần đau buồn, nghĩ đến điện hạ nhất định giống Cô, tài mạo song toàn, lúc này mới nơi chốn bị người chèn ép, kỳ thật bọn họ đều đang ghen ghét.”

Lời này vuốt phẳng khúc mắc trước nay của Ký Vương: “Không sai, nhất định là bọn họ đang ghen ghét ta!”

Nhóm mật thám: “…”

Cố Sanh lại nói: “Đúng rồi, không biết điện hạ có bao nhiêu huynh đệ? Cô nói trước đi, tính cả Cô, phụ quân Cô dưỡng dục tổng cộng mười hai đứa con trai, mà Cô thực bất hạnh, trở thành người không được sủng nhất, ngươi thì sao?”

Lúc này, Cố Sanh trong mắt Ký Vương thật sự là tiểu mỹ nhân vừa nhu nhược vừa đáng thương, hắn ta cũng là người cô đơn, chưa bao giờ có người nói thật với hắn ta, ngay cả những môn khách trong phủ cũng vậy.

“Ta có tám huynh đệ, ta cũng thật bất hạnh, là người không được sủng nhất.” Có rượu gặp tri kỷ, một ly không đủ lại đến một ly.

Lông mày Cố Sanh khẽ nhướng, mắt đẹp sóng sánh lưu chuyển: “Đúng không? Cô tính cả huynh đệ đã chết tổng cộng là mười hai. Nói ra thì rất dài, khi tuổi nhỏ Cô đã trơ mắt nhìn mấy huynh đệ chết bệnh.”

Ký Vương không nghĩ tới Cố Sanh lương thiện như thế, những huynh đệ đó của nàng xa lánh nàng, nàng lại còn cảm thấy tiếc hận: “Tính cả huynh đệ đã chết đi, ta có chín.”

Cố Sanh truy vấn: “Ồ? Đúng không? Huynh đệ điện hạ là chết bệnh? Hay là…”

Ký Vương đột nhiên nhớ tới một người, hắn ta nói: “Cũng không phải, ta chỉ nhớ rõ năm hắn năm tuổi bị Vu Chúc nói là tai tinh, có khả năng diệt Đại Tấn, thậm chí huỷ hoại thiên hạ, phụ quân lưu đày hắn, qua mấy năm nay tất nhiên không còn nữa.”

Thời đại này rất nhiều chuyện đều không thể xác định, bởi vì loại không xác định này nên rất sợ hãi, cực kỳ mê tín, một khi bị Vu Chúc phán thành tai tinh, không bị lửa đốt chết đã là vạn hạnh.

Lúc này, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai mấy chục đề-xi-ben: “Anh anh anh! Ký chủ, giá trị hắc hóa của vai ác tăng tới 65, chúng ta cách ngày chết lại gần một bước, kí©h thí©ɧ không!”

Cố Sanh: “…” Thật muốn bịt mỏ cái hệ thống thiểu năng trí tuệ này!

Cố Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Tử Khanh bên cạnh, thấy ánh mắt hắn u lãnh, ánh mắt như có thể gϊếŧ người, cơ bản nàng có thể xác định thân phận của Bạch Tử Khanh.

Hơn nữa, nàng đoán Bạch Tử Khanh cũng biết chân tướng cho nên hắn rất bài xích vương cung, trong trí nhớ, ánh mắt đầu tiên nhìn đến Bạch Tử Khanh ở hang sói, trong mắt hắn như thiêu đốt thù hận và hy vọng, hai loại cảm xúc đan xen, làm đứa nhỏ vài tuổi năm ấy nhìn qua vô cùng cương nghị, lại cũng cô lãnh vô tình.

***

Tiễn Ký Vương, Cố Sanh đã mơ mơ màng màng, rượu đυ.c tác dụng chậm.

Bạch Tử Khanh đỡ nàng vào phòng ngủ, lại khép cửa lại, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, hắn biết rõ mục đích hôm nay chủ tử mở tiệc chiêu đãi Ký Vương, hắn chỉ không rõ từ khi nào chủ tử hoài nghi thân phận của hắn.

Nhưng thiếu niên cũng không để ý thứ này lâu, chỉ cần chủ tử ở bên người mình, cái gì cũng được.

Cố Sanh được đỡ đến trên giường, khi Bạch Tử Khanh rút tay về, đầu ngón tay cọ qua môi Cố Sanh, hắn hơi ngẩn ra, cảm xúc mềm mại ở đầu ngón tay kia tràn ra, như truyền tới đầu quả tim hắn.

Bạch Tử Khanh sắp xếp cho Cố Sanh xong, hắn cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, nâng tay lên hôn một cái, như hắn chạm vào cũng không phải đầu ngón tay, mà là môi màu hoa đào của chủ tử. Nhưng này dường như cũng không cũng đủ, dã tâm và du͙© vọиɠ chiếm hữu trong xương cốt thiếu niên đã dần dần hiện ra.

Hắn cúi người, nắm tay Cố Sanh, thấp giọng nói: “Nếu ta là trở thành rồng trong đám người, có phải chủ tử sẽ không ghét bỏ ta hay không?”

Cố Sanh ngủ rất sâu, ưm hai tiếng, kiều mềm như tiểu cô nương khuê các, Bạch Tử Khanh lại nói: “Ta coi như chủ tử cam chịu.”