Chương 7: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (7)

Lão Tấn Hầu ngu ngốc vô dụng, nước Tấn đạt tới sự hưng thịnh hôm nay phần lớn là nhờ Tấn Thái Tử.

Không thể không nói Cơ Dạ đúng là một người có tài như lang như hổ, mới vừa nhược quán (thành niên) đã khống chế được mấy thế lực lớn chủ yếu ở quốc nội nước Tấn, nay vừa xảy ra việc này, Cơ Dạ đã nhanh chóng chống chế được cục diện, thậm chí còn tiếp tục tiệc rượu, chẳng qua kế hoạch thăm dò Cố Sanh hôm nay của hắn chỉ có thể tạm thời kẹt lại.

Sứ thần nước Sở bận rộn thu dọn đồ đạc, mượn cớ vội vã rời khỏi Tân Điền Thành, chỉ sợ một khi lớn chuyện thì muốn chạy cũng được.

Sứ thần nước Sở không để ý Thái Tử nước mình chút nào, từ sau khi rời khỏi bữa tiệc lập tức một đường dứt khoát rời đi, không để lại một lời.

Cố Sanh cũng không để tâm chuyện đó, sứ thần nước Sở đều là người của Sở Vương, không có nửa đường gϊếŧ chết nàng đã vô cùng may mắn rồi, lúc này hệ thống nhắc nhở một câu: “Ký chủ, xin lưu ý, trị số hắc hoá của vai ác đột nhiên xuất hiện khác thường.”

Cố Sanh nghiêng mặt nhìn Bạch Tử Khanh bên cạnh, môi mỏng thiếu niên mím chặt, giữa lông mày lộ ra lệ khí và phiền muộn, Cố Sanh có lẽ hiểu được cảm nhận của hắn, nàng nói: “Tử Khanh, trong lòng ngươi nghĩ gì, Cô đều hiểu rõ, tuỳ thả bọn hắn đi, Cô không bắt buộc”.

Thiếu niên đau lòng chủ tử của hắn, nếu như có thể, hắn rất muốn che mưa chắn gió cho chủ tử, một ngày nào đó sẽ làm cho những kẻ coi khinh chủ tử nhận hình phạt đích đáng.

Hệ thống lại bùng nổ: “Ký chủ, vai ác của ngươi thật không bình thường, trị số hắc hoá sao lại tăng mạnh? Đã 50 rồi!”

Cố Sanh: “…” Nàng cũng không có làm gì mà. Cố Sanh cũng rất bất đắc dĩ, Bạch Tử Khanh có ý thức của mình, hắn rất cố chấp, không dễ thay đổi như vậy.

Cố Sanh muốn mang Bạch Tử Khanh tạm thời rời khỏi đây, nên mượn cớ cáo từ, Cơ Dạ gọi nàng lại: “Sao Sở Thái Tử lại sốt ruột như vậy? Vừa rồi chẳng qua chỉ là một trận ám sát hẹn hạ, hơn nữa đối phương là vì Cô mà đến, Sở Thái Tử không cần lo lắng. Cô giới thiệu cho ngươi một người, người này là Trưởng Công Chúa Đại Tấn, ngươi hẳn đã từng nghe đến”.

Cơ Dạ cười một tiếng, biểu tình “xem ta chỉnh đốn ngươi thế nào”.

Cố Sanh bỗng nhiên cứng đờ, nàng đương nhiên biết vị Trưởng Công Chúa kia! Nhớ không lầm thì đây chính là nguyên nhân dẫn đến chuyển biến quan trọng, tuy Trưởng Công Chúa Tấn Quốc là một nữ tử trung niên nhưng vẫn rất có phong vận, lại cảm thấy hứng thú đặc biệt đối với thiếu niên non nớt. Thiếu niên xinh đẹp bỏ mạng trong tay nàng không biết bao nhiêu.

Ở thế giới cũ, mục đích của Cơ Dạ là cố ý sắp đặt cơ hội, làm Sở Thái Tử trở thành con mồi của Trưởng Công Chúa, ai ngờ Trưởng Công Chúa lại nhìn trúng Bạch Tử Khanh. Mà Sở Thái Tử vốn muốn mượn thế lực của Trưởng Công Chúa để đứng vững gót chân ở nước Tấn, đã đưa Bạch Tử Khanh cho Trưởng Công Chúa.

Không có Bạch Tử Khanh, Sở Thái Tử chỉ là một thiếu niên nhu nhược yếu ớt, cho nên sau đó trước mặt Cơ Dạ để lộ thân phận nữ nhi, lại bị hắn cưỡng ép nhập vương cung, sau khi Sở Thái Tử bị tra tấn đến chết, Bạch Tử Khanh bị kích động hắc hóa…

Nghĩ đến đây, Cố Sanh càng muốn gϊếŧ chết Cơ Dạ trước, nàng không chịu yếu thế, làm ra biểu tình “ta sợ quá”, rồi cười nói: “Danh tiếng của Trưởng Công Chúa như sấm nổ bên tai, Cô đương nhiên đã nghe nói qua”.

Cơ Dạ thấy Cố Sanh điềm tĩnh tự nhiên, không có một chút nóng nảy, phải biết hiện giờ nước Sở căn bản là mặc kệ sống chết của nàng, nàng ở nước Tấn cũng không có chút thế lực nào đáng nói, gần mười bốn tuổi, sao lại có thể có quyết đoán như vậy!

Người này thật sự đáng sợ!

Trưởng Công Chúa thật là có mặt mũi lớn, vừa xuất hiện đã khiến cho vô số người né tránh, dù sao nàng ta cũng là muội muội ruột Lão Quân Hầu, cũng là cô ruột của Cơ Dạ.

Cố Sanh nhìn về phía đám đông ồn ào thì thấy bốn thị vệ trẻ tuổi đang nâng một nhuyễn kiệu chậm rãi đi tới, mà người ngồi trên kiệu chính là Trưởng Công Chúa, trên người nàng ta là bộ y phục quý nhân thịnh hành nhất, nâng ngực bó eo, theo kiệu đong đưa, đôi gò bồng đào dao động mãnh liệt như sắp nhảy ra, chỉ cần nhìn mặt mày nàng ta thì biết là một người đàn bà phong lưu.

Sau khi Trưởng Công Chúa ngồi xuống, ánh mắt quét một lần trên người Cố Sanh, quả nhiên nàng ta không có hứng thú với Cố Sanh, nhưng lại rất nhanh chú ý tới Bạch Tử Khanh đứng phía sau Cố Sanh.

Trưởng Công Chúa lười biếng cất lên giọng nói quyến rũ: “Tiểu lang quân kia trông thật quen mắt, là nhân sĩ nước nào?”

Khóe môi Cơ Dạ khẽ nhếch, Cố Sanh có thể nhìn ra vẻ mặt đắc ý của hắn, Cố Sanh tất nhiên sẽ không đưa Bạch Tử Khanh ra, cướp lời: “Thưa điện hạ, người này là của ta.”

Lời này mang nhiều ý khác!

Người thời đại này khá thoáng, có rất nhiều người thích đoạn tụ chi phích, Bạch Tử Khanh và Cố Sanh cùng tiến cùng lui, còn ở chung một gian phòng, mối quan hệ chủ tớ không thể nói rõ, dường như đã rõ như ban ngày.

Lỗ tai Bạch Tử Khanh ửng hồng, hắn nhìn thoáng qua Cố Sanh, còn có vành tai trắng nõn của nàng, đôi mắt thiếu niên trong veo tràn đầy tia sáng.

Nàng nói, hắn là của nàng. Thiếu niên nhớ kỹ.

Hôm nay Cơ Dạ mới nghiêm túc đánh giá Cố Sanh, từ góc độ của hắn, Cố Sanh còn quá non nớt, tuy gầy yếu nhưng khuôn mặt xuất chúng. Lông mày như núi non xanh thẳm, con ngươi ngập nước như biết nói, mũi cao tinh xảo, đôi màu củ ấu màu hoa đào phấn nộn, là một tiểu mỹ nhân.

Mặc dù đã nhìn quen vẻ đẹp trong thiên hạ, Cơ Dạ cũng không thể phủ nhận, Cố Sanh quả thực nổi bật, nhưng tuỳ tùng đứng sau lưng nàng khiến người ta cảm thấy không vui! Cơ Dạ không lý giải được loại cảm xúc này, tóm lại, mỗi khi nhìn thấy Bạch Tử Khanh đều cảm thấy chướng mắt.

Trưởng Công Chúa có vẻ hơi thất vọng, nhưng người mà nàng ta nhìn trúng chắc chắn sẽ không tuỳ tiện bỏ qua, huống hồ hôm nay Cơ Dạ mời nàng ta đến đây, nàng ta không thể làm gì Sở Thái Tử, nhưng vẫn có thể tách người khỏi Sở Thái Tử: “Bổn cung cảm thấy hắn rất hợp mắt, không biết Sở Thái Tử có thể bỏ thứ yêu thích không?”

Khoé môi xinh đẹp của Cố Sanh mím lại.

Đây rốt cuộc là cái thời đại nào? Có thể phóng khoáng như vậy?

Vì nhập gia tùy tục, Cố Sanh cũng rất phóng khoáng từ chối: “Điện hạ có điều không biết, người này là người yêu thích trong lòng Cô, thứ lỗi cho Cô không thể nhường được.”

Nàng vừa nói xong, chư vị ở đây đều ngẩn người.

Cố Sanh chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, nàng với tuỳ tùng cũng đã... tiến đến giai đoạn kia? Nhất định là bên bị áp.

Cơ Dạ đặt ngón tay cái trên môi không nhanh không chậm vuốt ve, cuối cùng biến thành một tiếng cười nhạo: “A...” Thật gian xảo!

Tuy Trưởng Công Chúa thích thiếu niên xinh đẹp non nớt nhưng Cố Sanh là Sở Thái Tử, đã nói rõ ràng nàng và Bạch Tử Khanh có quan hệ như thế, Trưởng Công Chúa tất nhiên không thể tiếp tục đòi người.

Mà lúc này, Ký Vương vẫn luôn giận dỗi đứng một bên lại âm trầm nhìn Cố Sanh vài cái, da mặt dày đột nhiên nóng lên, thầm nghĩ: quả nhiên Cố Sanh thích Long Dương (đoạn tụ)! Hắn sẽ không nhìn lầm đâu!

Vốn định đóng cửa một thời gian, Ký Vương lại bắt đầu không khống chế được tà niệm đang ngo ngoe rục rịch của mình.

Bữa tiệc trà hữu kinh vô hiểm trôi qua, trên đường trở về Chất Tử Phủ, Bạch Tử Khanh vẫn luôn trầm mặc, Cố Sanh cũng không nhận ra cái gì khác thường, hiện tại nàng đang nghĩ, nàng đã thay đổi con đường phát triển của thế giới cũ, không đưa Bạch Tử Khanh đi, cũng không để lộ thân phận nữ nhi ở trước mặt Cơ Dạ, điều này nghĩa là vẫn còn hy vọng hoàn thành nhiệm vụ?!

Nửa đêm, khi Cố Sanh từ phòng tắm đi ra, vừa muốn lên giường lại thấy trên giường xuất hiện một người, Bạch Tử Khanh mặc áo trong, cổ áo hơi mở ra, hắn nằm thẳng tắp, một đôi ngươi trầm tĩnh trong suốt không chớp nhìn Cố Sanh, giống như yên lặng mời gọi.

Cố Sanh có chút mơ hồ: “Hệ thống! Chuyện gì đây?”

Hệ thống thản nhiên cười nhạt: “Ký chủ, vai ác rất thuần khiết, cô không được dạy hư hắn.”

Cố Sanh: “…”

Chủ tớ hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh nhớ tới lời nói làm trò trước mặt Trưởng Công Chúa hôm nay, kỳ thật thời đại này rất phóng khoáng, có không ít nữ nhân quý tộc nuôi trai lơ, mà hôm nay nàng lại chính miệng thừa nhận, cũng khó trách sẽ làm Bạch Tử Khanh hiểu lầm.

Thiếu niên thấy Cố Sanh chần chờ, hắn khẽ mím môi, rất nhanh ý thức được sai lầm của mình, vội ngồi dậy, tự giễu nói: “Hoá ra chủ tử không nghĩ giống như ta, chủ tử ghét bỏ ta?.

Cố Sanh muốn trấn an thiếu niên: “Hiện giờ ngươi còn nhỏ”.

Thiếu niên lại châm biếm những lời này: “Chủ tử, ta không còn nhỏ! Ngài sẽ biết”.

Cố Sanh: “…” Nàng sẽ biết cái gì? Sao hắn lại có loại suy nghĩ này?

Thấy thiếu niên xuống giường, thân hình cao lớn đi về phía Cố Sanh, Cố Sanh từng bước lùi về phía sau: “Tử Khanh! Chớ làm loạn!”

Thiếu niên thấy nàng hoảng loạn, giống con thỏ trắng nhỏ chạy trốn, nội tâm hắn gợn sóng, giống như là bị thứ gì đó chạm vào, đột nhiên có sự sống, thiếu niên là một mỹ nhân, chỉ cần cười tà tà cũng có thể mê hoặc nhân tâm: “Chủ tử, ta không làm loạn”.

Cố Sanh bị hắn ép từng bước lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa, nàng bị bao vây giữa cánh cửa và ngực của thiếu niên, bắt đầu một giây trình diễn tình tiết ‘sát thủ bá đạo yêu ta’.