Chương 10: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (10)

Editor: Meow Meow

Giọng nói của thiếu niên gần như gầm lên, hắn không giống như một kiếm khách đi theo chủ tử của mình, mà càng giống như tới... bắt gian.

Theo bước chân của thiếu niên vào sơn động, Cố Sanh nhìn thấy trên người hắn có vài vết thương, bởi vì mưa làm ướt, máu từ miệng vết thương chảy ra nhanh chóng trở nên rất bắt mắt.

Thiếu niên hoàn toàn không cảm thấy vết thương, đôi mắt trong veo vốn có giờ đây tràn ngập tơ máu, giống như nhập ma, nổi cơn điên.

Cho đến lúc này, Cố Sanh mới hoàn toàn nhìn ra sự cố chấp của thiếu niên.

“Tử Khanh, ngươi bị thương rồi!” Cố Sanh rất lo lắng, nhân vật phản diện thật không giống người bình thường mà.

Thiếu niên đã sải bước về phía nàng, động tác của hắn không hề do dự hay tạm dừng, như một nam tử đến bắt gian, cánh tay dài vươn ra, một cái đã bắt được cánh tay của Cố Sanh, túm nàng dậy, kéo về phía mình, sức lực lớn kinh người: "Các ngươi đang làm gì vậy?!"

Hắn lại hỏi một câu.

Bởi vì ở quá gần, Cố Sanh rất rõ ràng cảm nhận được trên người hắn cứng đờ và run rẩy, cũng như một chút chiếm hữu không thể bỏ qua.

Cố Sanh sợ bất cẩn một cái sẽ khiến hắn hoàn toàn hắc hóa, nếu hắn ngay tại chỗ chém chết Cơ Dạ, trong tình hình hiện tại, cả nàng và Bạch Tử Khanh đều không thể sống sót.

Cố Sanh nắm lấy bàn tay rộng lớn lại run rẩy của thiếu niên, dịu dàng vỗ về: "Tử Khanh, ngươi hiểu lầm rồi, ta và điện hạ chỉ đang tránh mưa thôi, ngươi đã nghĩ nhiều rồi."

Bạch Tử Thanh thấy xiêm y của Cố Sanh chỉnh tề, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng khi nhìn thấy thân trên trần trụi của Cơ Dạ, phô bày thân thể khỏe mạnh trước mặt Cố Sanh, đáy mắt tàn khốc của Bạch Tử Thanh vẫn không hề suy giảm, sao chủ tử lại có thể nhìn thân thể của nam nhân khác ngoài mình chứ!?

Cơ Dạ đứng đối diện với hai người, lúc mới bắt đầu, hắn chỉ coi Cố Sanh và Bạch Tử Khanh là thiếu niên, nhưng giờ phút này không biết vì sao, trong l*иg ngực hắn tràn ra áp lực kỳ lạ, giọng nói trầm thấp của một nam tử trưởng thành, ra vẻ uy hϊếp nói một câu: “Cố Sanh, Cô nể tình ngươi là người tài, chúng ta cùng liên thủ, đợi thời cơ chính muồi, nhất định có thể nhất thống thiên hạ, ngươi chớ có mê muội mất cả ý chí!”

Hiện giờ thiên hạ có mấy quốc gia, lấy Tấn Quốc làm đầu, Sở Quốc đứng thứ hai, chỉ cần hai nước Sở - Tấn hợp tác, thôn tính các nước khác quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng sau đó, tất nhiên Tấn Quốc sẽ không để lại Sở quốc.

Cố Sanh lại không ngốc, càng không có tâm dựng nghiệp đứng đầu thiên hạ. Một nhân vật phản diện còn không xử lý được, sao nàng còn có tâm tư thu phục cả thiên hạ chứ?

Nếu Cơ Dạ cho rằng nàng quá mức sủng tín* một tên tùy tùng, đến nỗi mê muội mất cả ý chí, nàng trả lời cho có lệ: “Tạ điện hạ nhắc nhở.”

*sủng ái và tin tưởng

Những lời này chắc chắn ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa nàng và Bạch Tử Thanh.

Ánh mắt của Cơ Dạ hơi tối, nhìn dáng người yểu điệu của Cố Sanh bị nước mưa làm ướt, còn có gương mặt trong sáng thuần khiết của nàng, Cơ Dạ đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Trong hang không có một tiếng động nào, chỉ trong chốc lát, dông tố đã ngừng, khi Ký Vương mang người đến tìm, Cơ Dạ đã một mình một người giục ngựa rời đi. Cố Sanh cũng không tiện ở lâu, Bạch Tử Khanh túm lấy nàng, bế nàng lên lưng ngựa, Ký Vương bước lên phía trước một chút, gọi một tiếng: “Cố huynh?”

Ký Vương hoàn toàn không tin tri kỷ mà mình khó gặp được lại là loại người hai lòng, mới vừa rồi lại nhìn thấy Cơ Dạ với cánh tay trần trụi từ trong sơn động đi ra, Ký Vương bỗng nhiên sửng sốt.

Cố huynh thật sự là bị Cơ Dạ uy hϊếp!

“Cố huynh, ta sẽ không trách ngươi, tình nghĩa giữa hai ta, ta tự nhiên ghi nhớ trong lòng, chờ ngày sau có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Ký Vương cho rằng, Cố Sanh đang ở Tấn Quốc, khẳng định là thân bất do kỷ, lúc này mới bất đắc dĩ dựa vào Cơ Dạ.

Thật là một thiếu niên tuấn mỹ trong sáng, cũng không biết liệu có gặp phải thủ đoạn hiểm độc của Cơ Dạ hay không...

Nghĩ đến chuyện cầm thú như thế, thái dương của Ký Vương nhói lên.

Câu nói của Ký Vương làm cho Cố Sanh mờ mịt, nhưng Bạch Tử Khanh lại nghe chính xác rõ ràng, hắn cũng là nam tử, cũng hiểu ý nghĩ xấu xa này của nam tử, hắn nhảy lên lưng ngựa, vòng hai tay trước ngực Cố Sanh, như là trừng phạt Cố Sanh khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, một tên Cơ Dạ, lại thêm một tên Ký Vương, hắn chỉ mới không chú ý một xíu thôi, vậy mà chủ tử đã trêu chọc hai đại quyền quý của Tấn Quốc, hai tay hắn hung hăng kẹp chặt Cố Sanh một chút, nhưng khiển trách như vậy hoàn toàn không đủ.

Ngựa phi nước đại, một đường Cố Sanh bị xóc nảy, như muốn tan thành từng mảnh, ngay khi đến Hạt Nhân phủ, khuôn mặt Bạch Tử Khanh trầm xuống hầu hạ nàng thay quần áo.

Ánh sáng trong tịnh phòng lờ mờ, Cố Sanh ôm xiêm y sạch sẽ, nhìn người thiếu niên trước mặt nàng: "Tử Khanh, ta có thể tự mình thay, ngươi cứ tránh đi trước đã."

Thiếu niên dường như không nguyện ý rời đi, nhưng ánh mắt của Cố Sanh vẫn kiên trì, lúc này hắn mới xoay người ra khỏi phòng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Khi Cố Sanh bắt đầu thay quần áo, mới phát hiện ra những vết đỏ rõ ràng trên cổ tay và cánh tay, tất cả đều là do Bạch Tử Khanh ban tặng, hiện tại Cố Sanh tốt xấu gì cũng là chủ tử của hắn, thật khó có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, khi hắn trở thành bá chủ thiên hạ, còn làm ra chuyện đáng sợ như thế nào với mình?

Cố Sanh bước ra khỏi tịnh phòng, phát hiện Bạch Tử Khanh đang đứng ở cửa, hắn ngước mắt nhìn Cố Sanh chỉ cao đến ngực hắn, giống như đã ấp ủ rất lâu, nói: “Cách hắn xa chút!”

Hắn đề cập đến hẳn là Cơ Dạ.

Cố Sanh đang muốn giải thích, hệ thống kêu tinh tinh tinh vài tiếng: “Ký chủ, cô dỗ dành vai phản diện đi, nếu còn tiếp tục như vậy, trái tim bé bỏng của ta cũng sắp không chịu nổi, hắn vẫn còn là một thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì, khó tránh khỏi bị kích động.”

Không cần hỏi, Cố Sanh cũng biết giá trị hắc hóa của Bạch Tử Khanh lại tăng: “Tử Khanh, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Chấp niệm của Bạch Tử Khanh rất rõ ràng trực tiếp, hắn nắm lấy đầu vai mảnh mai của Cố Sanh, ngoại trừ lực tay rất lớn ra, ánh mắt nhìn Cố Sanh cũng rất nghiêm túc: “Chủ tử, hắn có thể cho người, thuộc hạ cũng có thể! Chủ tử chờ ta, sẽ không lâu đâu, nhất định sẽ làm chủ tử thỏa mãn!” Nàng muốn huỷ hoại thiên hạ, hắn sẵn lòng vì nàng hủy hoại, nếu nàng muốn có thiên hạ, hắn cũng sẽ đoạt lấy cho nàng!

Tí tách ——

Tiếng nhỏ giọt đỏ tươi kéo Cố Sanh hoàn hồn, Cố Sanh biết, ngay từ đầu Bạch Tử Khanh đã bị vứt bỏ, sau đó lại bị đưa về Sở Vương cung, trong lòng hắn không có cảm giác an toàn mới coi nàng là tất cả của hắn. Loại du͙© vọиɠ chiếm hữu này, cũng như một loại du͙© vọиɠ muốn kiểm soát, hắn đã nghĩ đến muốn kiểm soát Cố Sanh.

Cố Sanh không dám chọc giận hắn, vội nói: “Tử Khanh, ta băng bó vết thương cho ngươi trước.”

Bạch Tử Khanh thích nhìn chủ tử đối xử tốt với hắn, hôm nay trên người hắn xuất hiện thêm vài vết sẹo mới, sâu cạn không giống nhau, môi hắn trắng bệch, là do máu chảy quá nhiều, tuy nhiên, trong quá trình băng bó, hắn không phát ra một tiếng kêu nào, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Sanh.

Băng bó xong, tâm trạng Bạch Tử Khanh mới hơi khôi phục lại, Cố Sanh thử thăm dò hỏi: “Không tức giận?”

Thiếu niên như nổi lên tiểu tính tình: "Người nói xem?"

Cố Sanh: “… Tử Khanh, đừng tức giận?”

Nội tâm thiếu niên cứng như sắt, nhưng biểu hiện yếu thế của chủ tử lại rất hữu hiệu, cuối cùng trên khuôn mặt trắng bệch của hắn nở một nụ cười nhẹ: "Tối nay thuộc hạ muốn ăn cá do chính tay chủ tử nấu."

Cố Sanh: “… Mẹ nó!” Rốt cuộc ai mới là chủ tử?!

Khi Cố Sanh đang bận rộn sau bếp, Bạch Tử Khanh đứng sau lưng nàng, nhìn sợi lông tơ nhỏ sau gáy nàng, còn cổ tay trắng nõn mảnh mai của nàng, khi Cố Sanh không chú ý, môi thiếu niên hơi nhếch lên, hắn muốn cả đời nhìn như vậy. Chủ tử chỉ có thể vì hắn mà rửa tay nấu canh, chỉ có thể là của một mình hắn!

Cố Sanh quay người lại, môi thiếu niên gần trong gang tấc, trán của nàng cọ qua môi mỏng thiếu niên, trong nháy mắt, trong hơi lạnh mang theo xúc cảm mềm mại ở trán truyền ra.

Nàng thấy, thiếu niên cười, mặt mày đẹp như tranh.

Đứa nhỏ này… Khẳng định là cố ý!

Chủ tớ hai người dùng cơm chiều, lại uống chút rượu đυ.c, lúc này, giá trị hắc hóa của Bạch Tử Khanh mới ổn định ở mức 70, nhưng vẫn bất cứ lúc nào cũng có khả năng lâm vào trạng thái bùng nổ như cũ.

Vào đêm, khi Cố Sanh chuẩn bị ngủ, thấy cánh tay trần trụi của thiếu niên ở trước mặt nàng lắc lư, khóe mắt hắn hơi nhếch lên như truyền đạt một ánh mắt "Thuộc hạ so với hắn càng đẹp hơn ".

Tuy thiếu niên mảnh khảnh, nhưng sau khi cởi xiêm y ra, quả thực là một quang cảnh khác…

Cố Sanh là người yêu thích cái đẹp, nhưng với một thiếu niên nhân vật phản diện do chính mình nuôi nấng, đương nhiên nàng không thể cầm thú như vậy, gạt ánh mắt sang một bên: "Tử Khanh, mặc quần áo vào đi."

Bạch Tử Khanh đã không còn là cái tên sát thủ kia đối với chủ tử nói gì nghe nấy nữa.

Giống như sau khi biết Cố Sanh là nữ tử, mọi thứ đều đã thay đổi, hắn hùng hồn nói: "Trên người thuộc hạ có vết thương, không nên mặc quần áo.”

Cố Sanh: “…”

Hệ thống gia nhập Phật hệ không khỏi sôi trào: "Ký chủ, ta cảm thấy có thể nhân vật phản diện muốn câu dẫn cô."