Đến tối Lưu An Nhiên xuất hiện trong quán bar với một bề ngoài hoàn toàn khác, do mải mê uống rượu cùng đám bạn mà không biết rằng có ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Tô Hạo hôm nay có hẹn khách hàng ở đây, nên vô tình nhìn thấy cô, cậu không nghĩ ngoài giờ làm việc, Lưu An Nhiên lại có vẻ ngoài hoàn toàn khác như vậy.
Trong lúc không để ý bị người ta bỏ thuốc không hay, đứng dậy đi vệ sinh, cảm thấy cơ thể nóng như lửa đốt, khó khăn di chuyển, không may đυ.ng trúng Lưu An Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra.
Thấy cậu đi đứng có chút khó khăn, Lưu An Nhiên lo lắng đi lại.
" Phó tổng, anh sao vậy, anh bị sốt sao". cảm giác cơ thể anh hơi nóng cô có chút hoảng.
" đưa tôi lên phòng". điều cậu cần bây giờ trước tiên phải vào phòng để lấy nước hạ hỏa.
" được được, tôi giúp anh".
Lưu An Nhiên nhanh chóng đỡ cậu lên phòng, cố gắng dìu cậu không may gần đến giường ngã vấp ngã, khiến cơ thể bị cậu đè lên.
Tô Hạo cảm nhận được sự va chạm, khiến cơ thể không khống chế được cúi người ngậm lấy môi cô.
Lưu An Nhiên hoảng hốt nhìn cậu, đưa tay muốn đẩy ra nhưng không được, hai tay đã bị Tô Hạo khóa chặt.
" Phó phó tổng, anh buông tôi ra".
Mặc kệ tiếng la hét của cô, Tô Hạo vẫn không thể kìm chế, nhanh chóng cởi sạch đồ cô xuống.
Kết quả đem đó, Lưu An Nhiên bị cậu ăn sạch sẽ, đến khi thỏa mãn mới dừng lại, ôm chặt cô chìm vào giấc ngủ, còn Lưu An Nhiên do lần đầu lại bị đòi hỏi nhiều như vậy, khiến bản thân không chịu được mà ngất đi.
Sáng hôm sau Lưu An Nhiên tỉnh dậy rất sớm, nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say, cô nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo vào rồi nhanh chóng chạy trốn, cánh cửa vừa đóng lại, cậu cũng mở mắt ra, thật ra cậu thức trước cô, nhưng muốn xem phản ứng của cô như thế nào.
Cậu còn nghĩ cô sẽ giống như những người phụ nữ, nhất quyết bám lấy cậu, nhưng trái với suy nghĩ của cậu, cô lại âm thầm bỏ đi, cô là có suy nghĩ gì đây.
Tô Hạo cũng nhanh chóng gọi điện cho trợ lý, đem vào cho mình một bộ đồ khác.
Lưu An Nhiên nghĩ cậu chắc sẽ không biết, nên cũng giả vờ không có chuyện gì đi làm bình thường.
" Phó tổng, tài liệu này cần anh phê duyệt". Lưu An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh.
Tô Hạo nghe tiếng nói quen thuộc, ngước lên nhìn cô, đây cũng là lần đầu cậu nhìn cô, nhìn cô làm như không có chuyện gì khiến cậu có chút khó chịu, đáng lẽ cậu phải cảm thấy thoải mái mới đúng chứ.
" phó tổng nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài".
" được rồi". Tô Hạo không vui nhìn cô, nhưng cũng gật đầu.
Nhìn bóng lưng Lưu An Nhiên vội vã rời đi, Tô Hạo khó chịu đứng dậy đi ra ngoài.
" Hạo," em muốn ra ngoài chơi, anh cho em đi nha". Không biết từ lúc nào, cô lại để người khác thúc như trẻ nhỏ như vậy, chính xác là từ lúc gặp anh, nhưng cô cũng không cảm thấy khó chịu, bởi cô thích cảm giác được anh cưng chìu.
" phải để Mạc Nhi Nhi, thủ hạ đi theo". Tuy lời nói lạnh lùng, nhưng chứa đựng trong đó là sự cưng chìu vô hạn.
" được". cô cũng không phản đối, cô không muốn anh phải lo lắng cho cô.
Trước kia cô là sát thủ bậc nhất, không có mấy người đánh hạ được cô, bây giờ tuy năng lực vẫn không thay đổi, nhưng xem ra vẫn bị anh xem là chân yêu tay mềm, cô cũng hết cách, đúng là khi yêu liền khiến con người ta thay đổi, trước kia cô mạnh mẽ bao nhiêu, trưởng thành bao nhiêu, bây giờ ở bên cạnh anh, cô cứ như con mèo nhỏ, chỉ biết bám lấy người chăm sóc.
" ngoan, ăn sáng". Anh cưng chìu đưa thức ăn đến miệng cô, trong mắt anh cô chính là báo vật, không muốn báo vật chịu một chút tổn thương nào.
Ngọc Ly ngoan ngoãn ngồi yên hưởng thụ sự chăm sóc của anh, cô bây giờ như đứa trẻ được ba mình đút cơm, rất đáng yêu.
Anh biến cô từ một người lạnh lùng, tuyệt tình, dứt khoát không sợ trời, không sợ đất tự mình quyết định mọi chuyện thành một đứa trẻ biết nghe lời, anh đúng là có bản lĩnh đi.
Sau khi ăn xong anh đến tập đoàn làm việc, cô cũng lên xe đi đến trung tâm mua sắm, lần trước định mua tặng anh cái áo, nhưng lại bị An Nhiên giành lấy, lần này cô quyết định phải mua được.
Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng cũng ưng được một cái áo sơ mi mào đen, đưa tay muốn lấy lại bị một cánh tay khác nhanh hơn.
" cô thích cái này sao". Lưu An Nhiên quay sang nhìn cô, thấy cô cũng có ý muốn lấy cái áo này nên lên tiếng hỏi.
Ngọc Ly nhìn cô gái trước mặt gật đầu.
" ừm, nếu cô thích thì cứ lấy, tôi chọn áo khác cũng được". cô cũng không muốn làm khó cô gái trước mặt, nhìn cô gái này không giống những cô tiểu thư khác.
Lưu An Nhiên nhanh chóng lắc đầu.
" không có, tôi chỉ thấy nó đẹp nên cầm lên ngắm chứ không có ý định mua". Cô cũng không có ai để tặng, mua về cũng chỉ đem đi bỏ.
" được, cảm ơn cô, vậy tôi lấy cái này". Ngọc Ly đưa tay nhận lấy cái áo từ tay Lưu An Nhiên.
" không sao". Lưu An Nhiên đưa mắt nhìn Ngọc Ly, cô cũng ước mình giống Ngọc Ly, có thể mua áo cho người đàn ông của mình.
" tôi tên Ngọc Ly, còn cô".
" Lưu An Nhiên". Lưu An Nhiên cũng vui vẻ trả lời, cô cảm thấy rất thích Ngọc Ly.