Chương 18

" Nếu cô không ngại tôi mời cô một ly nước".

" a không cần đâu, dù gì tôi cũng không có ý mua". Lưu An Nhiên ái ngại nhìn cô.

" được, vậy… có duyên gặp lại".

" được, có duyên gặp lại".

Ngọc Ly tạm biệt Lưu An Nhiên, đưa áo cho Mạc Nhi Nhi giúp cô tính tiền, sau đó lên xe đi đến chỗ anh.

Xe dừng trước cửa chính tập đoàn, Mạc Nhi Nhi giúp cô mở cửa xe.

" tiểu Nhi em về trước, chị vào trong đây".

" được".

Mạc Nhi Nhi nhìn cô đi vào đại sảnh mới cho xe rời đi.

Lễ tân thấy cô liền lên tiếng.

" tiểu thư, cho hỏi cô tìm ai".

" tôi tìm Từ tổng".

" xin hỏi cô có hẹn trước không".

" không có".

" vậy xin lỗi cô, không có hẹn trước không thể gặp".

" cô có thể…"

" Ngọc tiểu thư".

Ngọc Ly còn định nói sẽ gọi điện cho anh liền nghe tiếng nói quen thuộc gọi lại.

" Lưu tiểu thư".

" Gọi tôi AN Nhiên được rồi, cô đến đây tìm ai". Lưu An Nhiên nhìn thấy cô tâm tình vui vẻ lên tiếng.

" tôi tìm Từ tổng".

" cô có hẹn trước với ngài ấy không". Lưu An Nhiên nhìn cô, trong lòng có chút hụt hẫn, sợ cô cũng giống những cô gái khác.

" không có, nhưng anh ấy nói khi nào muốn gặp anh ấy liền có thể đến tìm". Ngọc Ly nhìn Lưu An Nhiên có chút bất đắc dĩ, chút biến đổi trong mắt làm sao qua mắt được cô.

" Vậy để tôi gọi…". Lưu An Nhiên còn chưa nói hết liền bị tiếng nói quen thuộc kia làm cho giật mình.

" chủ mẫu, sao cô ở đây". Tô Hạo ngạc nhiên nhìn cô.

" tôi đến tìm Hạo ".

Đám nhân viên nghe phó tổng gọi cô như vậy, còn nghe cô gọi tên chủ tịch bọn họ thân mật, khiến bọn họ kinh sợ không thôi, cũng may không có đắc tội với cô.

" Ly Ly, tôi có việc đi trước, Phó tổng tôi đi trước". Lưu An Nhiên chính là muốn tránh mặt cậu, khiến cậu thực sự tức giận, nhưng cô ở đây nên cậu đành kìm nén.

" được, tạm biệt"

Cô quan sát hai người, biết chắc chắn giữa hai người có chuyện xảy ra, nên Lưu An Nhiên mới tránh né Tô Hạo như vậy.

" chủ mẫu, tôi dẫn cô lên phòng trước".

Tô Hạo dẫn cô vào phòng làm việc của anh đợi anh, anh bây giờ đang có cuộc họp, nên không có trong phòng.

Thư ký nhìn cô bước vào phòng nhanh chóng theo vào.

" tiểu thư cô dùng gì".

" cho tôi tách trà được rồi".

" để tôi dẫn cô sang phòng chờ, chủ tịch không thích khách hàng vào phòng của mình". Cô thư ký nhìn cô không chút cảm tình lên tiếng, muốn quyến rũ chủ tịch sao, đừng có mơ.

" phó tổng các người dẫn tôi vào đây thì là ở đây, huống hồ thư ký nhỏ bé như cô muốn ra lệnh với tôi sao". nếu là bình thường cô sẽ không làm khó nhân viên, nhưng cô ta dám có ý đồ với chồng cô, cô sao có thể để yên.

" không có chủ tịch ở đây, tôi chính là người giúp chủ tịch giải quyết khách hàng của anh ấy, nên cô không có quyền nói". Cô ta tuy e sợ trước khí thế của cô, nhưng vẫn cố mạnh miệng.

Ngọc Ly không trả lời, một mạch đi lại cái ghế dành cho chủ tịch ngồi xuống, không kiêng dè đưa tay lật lật tài liệu trên bàn vài cái.

" cô dám". Cô ta tức giận muốn đến bên cạnh kéo cô đứng dậy, cánh cửa liền bị người bên ngoài đẩy ra.

" có chuyện gì". Từ Minh Hạo nhìn thư ký đang tức giận, đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế chủ tịch của anh cũng biết chuyện gì.

" chủ tịch cô ta thật không biết phép tắc, dám vô lễ như vậy". cô ta nhìn anh liền lên tiếng cáo trạng.

Cô vẫn im lặng nhìn cô ta vì cô mà tức giận đỏ cả mặt, thật khiến tâm tình cô có chút vui vẻ.

" không phép tắc, lại vô lễ, cô nói phu nhân của tôi là như vậy". anh lạnh lẽo nhìn cô ta lên tiếng, cô ta ăn gan hùm sao, dám mắng bảo bối của anh.

Cô không để anh lên tiếng nữa, liền trực tiếp nhấc điện thoại lên:" bảo an".

Từ Minh Hạo thích thú nhìn cô, hạ mình ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Còn cô ta mặt cắt không còn giọt máu, chủ tịch có vợ khi nào, sao cô ta không biết chứ.