Ngay sau đó, Diệp Băng được A Tuấn đưa đến Mộng Lao ở thành phố Nam Hà.
Chiếc xe màu đen bóng loáng đổ trước một cánh cửa bọc sắt cao khoảng chừng ba mét. Cô ngước mặt lên nhìn cánh cửa đầy sự uy quyền trước mắt, không khỏi cảm thán nơi này. Nhưng đâu đó trong lòng Diệp Băng đang nhôn nhao một nỗi lo lắng không nói thành lời.
Cánh cửa lớn từ từ được mở ra, xe bắt đầu lăn bánh vào trong. Diệp Băng mãi mãi sẽ chẳng thể nào biết được rằng từ khi cô bước chân vào nơi này cuộc sống của cô một lần nữa sẽ bước sang một trang mới.
Xe đi được nửa đoạn thì dừng lại, cô bắt buộc phải xuống xe đi bộ từ đây. Cũng may là còn có A Tuấn đi với cô không thôi cô cũng chẳng biết nên làm gì.
Dọc đường đi cô mới phát hiện không khí xung quanh đây rất khó chịu, cảm giác đó khó có từ ngữ nào diễn tả được. Những tiếng la hét thất thanh không biết được phát ra từ đâu cứ vang vọng bên tai, lâu lâu còn ngửi thấy mùi thổi rửa trên nền đất gồ ghề. Đi sâu vào bên trong bỗng nhiên Diệp Băng rùng mình một cái, bất giác cô đi xích lại gần A Tuấn lúc nào không hay.
"Cô sợ sao?"
Lúc này, cô mới nhận thức được khoảng cách giữa cô và cậu quá gần. Vì sợ A Tuấn khi về sẽ kể chuyện này cho Lãnh Hàn Tử biết, hắn ta lại suy diễn lung tung rồi đắc ý tưởng là cô đã bị khuất phục nên cô đành miễn cưỡng tránh xa khỏi cậu, nói vài câu để bào chữa "Tôi chỉ là thấy hơi lạnh."
A Tuấn gật đầu, nói: "Cũng phải dù gì cô cũng chỉ mới vừa khỏe lại. Tôi vô đây suốt mấy năm rồi mà vẫn cảm thấy ớn lạnh, cô nói có phải tôi quá yếu ớt hay không?"
Cũng may A Tuấn không nghi ngờ gì, nghe cậu hỏi vậy cô chỉ lắc đầu đáp lại. Đi được một đoạn nhỏ A Tuấn đưa cô tới một căn nhà nhỏ, xung quanh căn nhà được trồng những bông hoa thơm ngát. Nội thất bên trong không phải là loại quá đắt tiền nhưng trông vẫn còn có thể sử dụng được. Dạo quanh hết một vòng của căn nhà Diệp Băng thấy nơi này cũng không quá tệ, vừa bước vào đây đã cho cô cảm giác ấm cúng như ngôi nhà lúc hai mẹ con cô đã từng ở.
"Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ ở đây."
Cậu ta chỉ nói vậy rồi rời đi, không một lời căn dặn nào.
Mặt trời rực rỡ vào buổi hoàng hôn dần buông xuống nhường bầu trời rộng lớn cho mặt trăng huyền ảo, gió nhẹ lay qua khung cảnh yên bình không có một chút động tĩnh của sự sống.
Trong căn nhà nhỏ nằm giữa bóng tối, ánh đèn vàng le lói chiếu qua khung cửa sổ, một cái bóng thanh thoát trải dài trên nền gỗ hoay loay làm việc. Diệp Băng cẩn thận dùng cái sạn để lấy trứng chiên ra khỏi chảo, đặt lên dĩa, sau đó tự đi pha một ly sữa nóng. Xong xuôi rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Đây là bữa ăn đơn giản nhất từ khi cô đi theo Lãnh Hàn Tử. Trước kia dù có đi tiếp khách vẫn chưa có một lần nào ăn đạm bạc như bây giờ. Chắc hẳn hắn biết rõ cô sung sướиɠ quen rồi nên mới làm khó chỉ để trong tủ lạnh mười trái trứng cùng mấy loại rau. Nghĩ đến tất cả là do hắn kêu người làm thì đã khiến cô tức điên lên, bằng mọi giá cô phải làm cho hắn sáng mắt, cho hắn biết cô không phải loại phụ nữ mới gặp chút khó khăn đã nản lòng.
...
Diệp Băng đang mê mang trong giấc ngủ đột nhiên một tiếng hét thất thanh đầy đau đớn làm cho cô giật mình tỉnh dậy. Cô hoang mang dáo dác nhìn quanh, chậm rãi ra khỏi giường, mở cửa xem coi có ai hay không.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Mộng Lao là nơi Diệp Băng chưa từng biết đến, cũng không biết rõ nơi này chứa đựng những điều quý quái gì.
Tới đây đã được một ngày rồi ít nhất Diệp Băng vẫn nên thử đi thăm dò nơi này. Biết đâu sẽ phát hiện ra điều gì đó có ích cho sau này.
Quả thực Diệp Băng đã phát hiện ra một chuyện kinh khủng để cả đời này cô vẫn không thể nào quên được. A Tuấn cầm khẩu súng ngắn chĩa súng vào đầu của một ai đó, kế bên người đó là hai, ba người khác đang nằm trong vũng máu.
Diệp Băng chạy tới, giơ hai tay chắn trước người đàn ông "Không được bắn!"
A Tuấn trông thấy cô có hơi thoáng bất ngờ. Khác dáng vẻ như ngày hôm qua cô gặp người trước mặt đích thực là A Tuấn nhưng trông cậu ta giờ đây sao lại giống với Lãnh Hàn Tử tới mức cô phải dè chừng khϊếp sợ.
"Đây không phải là chuyện mà cô nên nhúng tay vào." - A Tuấn lạnh lùng cảnh cáo.
"Tôi không thể thấy chết mà không cứu."
Trước bộ dạng kiên quyết giải cứu người đàn ông này của Diệp Băng, cậu đã định thật sự ngừng bắn tha cho hắn một mạng. Nhưng tên ác quỷ được cậu gọi bằng lão đại không muốn điều đó. Lãnh Hàn Tử như ma quỷ đột nhiên xuất hiện phía sau A Tuấn, thanh âm trầm thấp của hắn lạnh lẽo vô tình xuyên thấu tim của đối phương "Bắn!"
"Không!!!"
Diệp Băng hét lên, trong vô thức đẩy lùi người đàn ông ở phía sau ra xa. Mặc dù khoảng cách giữa hai bên không quá gần nhưng trực giác mách bảo cô rằng phải tránh xa hắn, càng xa càng tốt.
Trách số phận quá xui xẻo hay trách Diệp Băng quá ngu ngốc lại liều mạng cứu một tên gϊếŧ người không gớm tay, còn có ý định bắt cô làm con tin để đe doạ Lãnh Hàn Tử thả hắn ta ra. Tên đó hành động rất dứt khoát, hắn lôi con dao nhỏ giấu ở túi quần sau, chợp lấy cô, lưỡi dao sắc bén vô tình cứ thế kề sát ngay cổ.
"Mau thả tao ra bằng không đừng trách tại sao tao gϊếŧ con nhỏ này!!"
Diệp Băng muốn vùng vẫy nhưng sức tên này quá mạnh, một tay của hắn thôi cũng đã ghìm chặt cô lại đến nỗi đau nhức.
"Tụi bây điếc rồi phải không? Thả tao ra không thôi tao sẽ gϊếŧ nó."
Cảm giác ớn lạnh ngay cổ cô có thể cảm nhận rất rõ, một chút nữa thôi, tên này dùng lực một chút nữa sẽ dễ dàng cướp đi mạng sống nhỏ này. Khi con người ta trong vòng vây nguy hiểm theo bản năng sẽ nhìn người có khả năng cứu lấy mình, cô khẽ lướt mắt nhìn người đàn ông ngông cuồng phía sau lưng A Tuấn, trong tiềm thức loe lói sự cứu giúp từ hắn.
Trước đó sợ hắn bao nhiêu, muốn chống lại hắn bao nhiêu thì hiện tại Diệp Băng mong cầu hắn cứu cô bấy nhiêu, chiếc phao cứu sinh này nhất quyết không được buông.
Im lặng nãy giờ Lãnh Hàn Tử cuối cùng cũng có động tĩnh. Hắn từng bước không nhanh không chậm tiến về phía họ, lúc lướt ngang qua A Tuấn hắn đã tranh thủ cầm lấy khẩu súng trong tay cậu ta.
Tên kia hốt hoảng nắm chặt lấy cô, tay còn lại dùng sức cứa vào cổ của cô. Quả nhiên đây là một con dao tốt, chỉ mới một chút sức cỏn con của hắn mà đã tặng cho cô một vệt dài giữa cổ, máu theo miệng vết thương ùa ra bên ngoài.
"Đứng lại, không thôi tao sẽ gϊếŧ nó."
Lãnh Hàn Tử bước một bước tới hắn liền sẽ mất kiểm soát, lơ mơ có khi hắn gϊếŧ cô lúc nào bản thân cũng chẳng hay biết. Không biết Lãnh Hàn Tử muốn trêu đùa tên này trước khi chết hay là sợ tên này làm Diệp Băng tổn thương mà hắn đã đứng lại.
Nhất cử nhất động của hắn cô đều cố gắng để lọt vào tầm mắt, không dám lơ là. Tất cả là vì cô sợ Lãnh Hàn Tử ra tay gϊếŧ tên này quá nhanh làm cho cô không kịp phòng bị bảo vệ bản thân, để rồi bản thân cũng bị thương nặng. Từng bị bắn cô biết rõ chỉ cần một viên đạn ghim vào trong người sẽ rất đau đớn, đau đến mức thở không ra hơi.
Do đó, cô phải hết sức tập trung. Lãnh Hàn Tử từ từ nâng khấu súng, lên chốt. Giây phút cô cứ ngỡ bản thân đã được cứu sống thì lời nói tùy ý thốt ra từ miệng hắn đã hoàn toàn dập tắt đi tia hy vọng nhỏ nhoi.
"Bắn chết cô ta tao sẽ thả mày ra."
Trong đôi con ngươi đen láy không thể nhìn thấy đáy của hắn, ánh mắt đầy sự hy vọng mãnh liệt từ cô đã trở nên vô hồn. Cô nhìn hắn, hắn cũng không hề né tránh mà thẳng thừng đối mặt. Thời gian như ngưng đọng từ giây phút hắn kêu tên này bắn chết cô, cô nhìn Lãnh Hàn Tử rất lâu nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấu được tâm can của hắn.