Chương 13: Cãi vã

Diệp Băng hôn mê đến gần hai tuần sau mới tỉnh lại. Người đầu tiên cô gặp sau khi mở mắt là Lý Duật Hành. Bóng dáng cao gầy của anh tựa như Lãnh Hàn Tử mập mờ trước tầm mắt, nhưng cảm giác an toàn, yên bình từ người này nói cho cô biết đây không phải là hắn.

Cô nhúc nhích đầu ngón tay muốn với tới anh nhưng toàn thân đều không có một chút sức lực nào. Cho đến khi Lý Duật Hành xoay lưng lại, phát hiện cô đã tỉnh dậy liền nở một nụ cười sáng chói, nét vui mừng hiện rõ lên hết trên mặt của anh.

Vài giờ sau khi tỉnh dậy cô được anh kiểm tra tổng quát lại nhiều lần để đảm bảo cô đã an toàn. Không lâu sau Lãnh Hàn Tử biết được tin Diệp Băng đã bình an thoát khỏi nguy hiểm thông qua A Tuấn, muốn vào thăm cô một lần nhưng đều bị Lý Duật Hành cản trở.

Anh rất tuân thủ theo luật nghề của riêng bản thân đặt ra, trừ khi bệnh nhân hoàn toàn bình phục thì trước đó không một người nào được tới thăm hỏi. Dù người đó có là lão đại của hai thành phố Tây Hà và Nam Hà - Lãnh Hàn Tử được người người khϊếp sợ, hay Ngọc Hoàng Đại Đế cai quản trời đất anh nhất quyết cũng sẽ không cho người đó đặt một bước chân vào trong phòng.

Nhờ công sức ngày đêm của Lý Duật Hành tình trạng sức khỏe của Diệp Băng dần cải thiện rõ rệt qua từng ngày. Ngày cô được xuất viện cũng là một tay anh giúp đỡ cô thu dọn đồ đạc, còn nhiệt tình lái xe chở cô về biệt thự riêng của Lãnh Hàn Tử.

Anh ân cần dìu cô lên phòng, không ngờ được rằng A Tuấn và hắn cũng đang có mặt ở đây. Cả hai người họ vừa nhìn thấy liền kinh ngạc nhưng nhanh sau đó đã lấy lại được dáng vẻ bình thường. Đỡ cô lại ngồi vào ghế, anh vừa định ngồi xuống phía đối diện thì đã bị một câu nói của hắn làm cho khựng lại.

"Hết việc rồi, cậu có thể về."

Diệp Băng liếc mắt nhìn hắn, không khỏi thắc mắc "Anh ta ở đây thì có làm sao? Dù gì bác sĩ Lý cũng là người cứu mạng của tôi và anh, anh cũng phải nên biết ơn anh ta mới phải chứ."

Lãnh Hàn Tử cười nhưng ý cười chẳng có "Em đừng hiểu sai ý của tôi. Bệnh viện Thành Dương tuy là nơi tập hợp nhiều bác sĩ có tay nghề cao nhưng hàng ngày có rất nhiều người trong tình trạng nguy kịch mà chỉ có bác sĩ Lý mới có thể cứu. Tôi chỉ là muốn cậu ta trở về lo cho bệnh nhân của mình."

Hắn nói tới đây, Lý Duật Hành nhanh chóng thuận theo ý của hắn, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy. Tôi cũng không có ý định sẽ ở lại đây, vẫn còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi tôi, tôi xin trở về trước, hẹn lần khác lại gặp."

Lý Duật Hành đã lên tiếng nói vậy Diệp Băng cũng không có cớ nào giữ lại làm gì.



Lúc anh đi căn phòng bỗng chốc trở nên ảm đạm, cảm giác ngột ngạt khó thở bao trùm lấy toàn bộ tâm trí, bức ép con người ta phải mở miệng để thoát khỏi nó "Có chuyện gì sao?"

Hắn không trả lời lấy câu hỏi của cô, chầm chậm lấy ra một điếu thuốc trong bao thuốc trắng, ngậm trong miệng, châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài rồi nhàn hạ phả ra làn khói trắng dày đặc. "Chuẩn bị đồ đạc, ba ngày sau em sẽ được A Tuấn dẫn qua bên Ấn Độ một chuyến."

Diệp Băng kinh ngạc "Sao phải qua bên Ấn Độ?"

"Lão đại muốn cô qua đó để làm một số việc. Cô yên tâm sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiền sẽ tự động được chuyển vào tài khoản của cô đầy đủ."

Bọn họ nghĩ cô là ai chứ? Nghĩ cô là kẻ ham tiền đến vậy sao?

Diệp Băng nắm chặt hai tay, nói lớn "Tôi muốn biết lý do!"

Lãnh Hàn Tử rít một hơi dài, dúi đầu điếu thuốc vào cái gạt tàn màu làm bằng đá màu hổ phách, sau đó lạnh lùng nói: "Chỉ là công việc."

Cô đứng bật dậy, gằn giọng, nói: "Anh đừng nghĩ tôi không biết gì. Anh muốn tôi qua Ấn chắc chắn có nguyên do gì phía sau. Lãnh Hàn Tử, anh nghĩ từ sau đêm kinh hoàng đó tôi sẽ tin những lời anh nói nữa sao, anh nghĩ tôi là ai?"

Anh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đó tựa như có thể gϊếŧ chết cô trong tức khắc "Nếu đã vậy thì sao? Em định làm gì?"

Nhếch mép cười, lời nói của cô như chiếc lông vũ nhẹ nhàng tuôn ra mà không nghĩ đến hậu quả "Chúng ta kết thúc đi, trừ khi cả hai đều có ý tiếp tục nếu một phía không còn muốn đồng hành nữa thì bản hợp đồng đó cũng không còn đáng giá. Chi bằng chúng ta dừng lại, anh sống cuộc sống của anh, tôi nhờ số tiền đã kiểm được tự lo cho cuộc sống của mình, không ai nợ ai thứ gì."



"Em nghĩ muốn ở là ở, muốn đi là đi dễ dàng như vậy?"

Quả thực Diệp Băng đang nghĩ như vậy. Với cô nếu đã không thể chung sống bình thường được thì tội gì phải cưỡng cầu. Huống hồ ở bên cạnh hắn nguy hiểm hơn so với trong tưởng tượng, ở cạnh một người mà từng giây từng phút luôn phải suy nghĩ cách trốn chạy tử thần. Cô kiếp này chỉ có duy nhất một cái mạng phải cố hết sức giữ lấy.

“Vốn dĩ ngay từ đầu trong hợp đồng chỉ gồm có hai điều khoản. Thứ nhất, tôi sẽ mang danh người tình của anh. Thứ hai, nếu tôi làm việc mà anh yêu cầu anh sẽ trả cho tôi 200 triệu. Trong quá trình hợp tác nếu tôi thấy không an toàn có thể hủy hợp đồng.”

Lãnh Hàn Tử nhàn nhạt nói: “Ai nói với em tôi sẽ làm như vậy?”

Lời nói của hắn làm cho cô kinh ngạc “Anh định nuốt lời?”

“Tôi không hứa gì với em cả. Em phải nên nhớ em là người chấp nhận ký vào bản hợp đồng, em phải nghe và làm theo những gì tôi nói.”

Diệp Băng mất kiên nhẫn, lớn tiếng “Ngay cả việc tôi có nguy cơ sẽ chết? Anh nghĩ anh là ai mà dám quyết định mạng sống của tôi?”

Những lời nói cay nghiệt cứ thế được chính miệng cô thốt ra ngày càng nhiều. Hắn nghe thấy cũng phải trừng mắt lên nhìn cô. Hắn đập mạnh bàn “Đừng nghĩ bao lâu nay tôi nuông chiều thì em muốn sao cũng được. Em nên nhớ tôi là Lãnh Hàn Tử, là người em dây vào sẽ khó mà thoát khỏi.”

Những lời này của hắn như thể đang ngầm cảnh cáo Diệp Băng phải nên biết thân biết phận. Cô tức đến mức cả người phát run, vai trái bị thương đau nhói lên không ngừng “Coi như là trước nay tôi nhìn lầm con người của anh.”

“A Tuấn, mau dẫn cô ta tới Mộng Lao, để cô ta biết điều một chút.”

A Tuấn do dự nhìn Diệp Băng rồi lại nhìn hắn. Mộng Lao như địa ngục trần gian, một đi không trở lại. Diệp Băng là loại phụ nữ yếu đuối e là vô đó một ngày khó mà chịu đựng nổi được sự tra tấn tinh thần. Cậu muốn lên tiếng cứu giúp cô một lần này nhưng chưa kịp thì cô đã nói trước “Diệp Băng tôi, có chết nhất quyết cũng không để cho anh đắc ý.”