Quyển 1 - Chương 2-1: Anh có thể dẫn tôi tới suối nước nóng không

Thu Bạch Tàng nhắc nhở vô ích, Hạ Trường Doanh như một tên liếʍ cẩu bám lấy Bạch Du không bỏ, hoàn toàn quên những lời cảnh cáo của hắn.

Đến tối, mọi người tập trung ngoài sân ăn thịt nướng.

Ánh trăng đêm nay sáng lạ thường, giống như cảnh tượng trước khi xảy ra mạt thế.

Đối mặt với xiên nấm hương nướng mà Hạ Trường Doanh đưa tới, vì bị đút ăn liên tục nên Bạch Du nhìn thấy thôi đã ghét bỏ "Không được, tôi thật sự ăn không nổi."

Vì để thuyết phục đối phương, cậu đưa đưa tay sờ bụng, linh hoạt tránh đi, "Tôi no rồi, anh ăn đi, tôi thấy anh cũng chưa ăn được nhiều."

Đông Nguyên Tự không biết nấu nướng nên nãy giờ vẫn luôn yên lặng ngồi ăn, thấy vậy, hắn kéo Bạch Du nói: "Vậy bây giờ chúng ta đến nhà kho xem thử đi? Coi như đi bộ cho tiêu cơm."

"Ừm."

Thu Bạch Tàng đặt đĩa xuống, "Tôi cũng đi."

Hạ Trường Doanh cũng muốn đi theo, lại bị Bạch Du lườm một cái, "Ngồi xuống ăn đi."

“Được rồi.” Người đàn ông ủy khuất ngồi xuống, trên mặt hiện rõ hai chữ không vui.

Bạch Du kinh ngạc nhìn anh một cái, không nghĩ tới anh sẽ ngoan ngoãn như vậy, trên đường đi đến nhà kho, Bạch Du có chút lơ đễnh, cùng hai người bên cạnh câu được câu không nói chuyện.

Có năm nhà kho, mỗi nhà chứa đầy lúa mì, gạo, rau và trái cây.

Bạch Du nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, nói: "Những thứ này đều là chúng tôi tự trồng."

Hai người nghe vậy càng thêm kinh ngạc, lần trước bốn kho hàng đều trống không, chỉ có một kho hàng còn dư lại một ít lương thực.

Thanh niên ngượng ngùng cười cười: "Trước đây có phái một dị năng giả hệ mộc tới, vì vậy tôi đã tiến hành một số nghiên cứu với anh ta, những thứ này là sản phẩm của việc nghiên cứu."

Lo lắng hai người họ hiểu nhầm, cậu lại nói thêm, "Việc nghiên cứu này hoàn toàn là hợp pháp, hơn nữa những dự án này đều được báo cáo, xét duyệt mới triển khai."

Đôi mắt của Thu Bạch Tàng trở nên sâu thẳm không thể giải thích được, đôi mắt hơi nheo lại, đó là biểu cảm đẹp đẽ của hắn khi đang suy nghĩ.

Đông Nguyên Tự nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đem đồ trong hàng thu lại, hỏi: "Tôi còn có thể giúp được gì không?"

Bạch Du lễ phép nói: “Không cần, cám ơn mọi người.” Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Không còn sớm nữa, các anh đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai bảy giờ chúng ta có thể xuất phát chứ?”

"Được."

Ngắn gọn từ biệt, Bạch Du hướng bọn họ vẫy tay, xoay người hướng ký túc xá đi tới.

Trên đường đi, cậu gọi hệ thống màn hình, lúc này cấp độ tín nhiệm đã trở thành dương.

【Độ tin cậy - Đông Nguyên Tự: 8】

【Độ tin cậy - Thu Bạch Tàng: 5】

【Độ tin cậy - Hạ Trường Doanh: 80】

?

80?

Đây không phải là cậu sắp đủ điều kiện hoàn thành nhiệm vụ rồi à?

Bạch Du nghi ngờ hệ thống đã bị hỏng.

Hệ thống phụ trợ: "Cảm ơn phản hồi của cậu, đã kiểm tra, hệ thống vận hành không có sai sót, thống kê là chân thực đáng tin cậy, ký chủ yên tâm đi."

Nhiệm vụ trước đây của Bạch du là "Xoay chuyển quỹ đạo thế giới" chính là cứu vớt thế giới, và "nâng cao trình độ văn minh thế giới" …. Còn cái gì mà “độ hảo cảm” và “độ tin cậy” không nằm trong phạm vi của cậu.

***

Hạ Trường Doanh vội vàng lấp đầy bụng rồi chạy đến chỗ bọn họ, dưới ánh trăng nhìn thấy bóng dáng Bạch Du liền nhấc chân đuổi theo, coi hai người còn lại như không khí.

“Bạch Du!” Kỳ thực anh muốn gọi cậu là Du Du, “Bạch Du, cậu định trở về nghỉ ngơi sao?”

Thanh niên quay đầu lại cười với cậu, ngữ khí thân thiết quen thuộc: "Ừ, ăn cơm chưa?"

"Đã ăn."

"Ăn no chưa?"

Hạ Trường Doanh vén quần sờ sờ cơ bụng, do dự nói: "No rồi."

Bạch Du lại gần, Hạ Trường Doanh cũng không trốn, còn định khoe mẽ cho cậu sờ cơ bụng, ai ngờ cậu tỏ vẻ ghét bỏ "Toàn mùi thịt nướng."

Hạ Trường Doanh trầm mặc một lát, "... cậu cũng vậy."

"Có muốn đi tắm suối nước nóng không?"

Chuyện vui bất ngờ ngu gì mà từ chối, anh gấp gáp gật đầu, hai mắt lấp lánh, "Có!"

"Suối nước nóng ở bên ngoài viện nghiên cứu, cách nơi này cũng không xa lắm, đi bộ ước chừng 10-20 phút."

"Có ai khác ở đó không?"

“Tối nay…chỉ có hai chúng ta thôi.”

Yết hầu Hạ Trường Doanh lăn lộn, "Vậy chúng ta mau tới đó đi. Mùi quá nồng, tôi chịu không nổi rồi."

Hai người mang theo quần áo sạch sẽ, rời khỏi viện nghiên cứu.