Quyển 1 – Chương 1-1: Mạt thế

[Cơ thể ký chủ đã được tạo hình. Đã hoàn tất thiết lập thân phận ký chủ.]

[Linh hồn ký chủ đã được giải phóng.]

[Hoan nghênh ký chủ số 6521 Y thực hiện nhiệm vụ thứ 100 của mình, chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ.]

Hệ thống phụ trợ sẽ gửi thông tin về bối cảnh và nhiệm vụ của thế giới Bạch Du, hoàn tất quá trình hoạt động trước, yên tĩnh lại.

Đây là một ngày hiện đại cuối cùng của thế giới.

Một năm trước, trên trời thay đổi, một số người biến thành thây ma mất lí trí chỉ ăn thịt sống, một số ít người có siêu năng lực, còn lại đều là người thường.

Trung Quốc là quốc gia đầu tiên trên thế giới kiểm soát được tình hình, dưới sự kiểm soát của chính phủ và quân đội, các tỉnh thành được sử dụng làm đơn vị, từng căn cứ an ninh được dựng lên, người có siêu năng lực sẽ được quốc gia thu nhận vào quân đội đặc thù, cùng với những người lính bình thường chém gϊếŧ thây ma.

Mỗi người đóng góp xây dựng cơ sở trên những lĩnh vực mà họ giỏi, tô điểm cho ngày tận thế u ám bằng những tia sáng hy vọng.

Ngày nay, chỉ một phần ba số thây ma ở Trung Quốc đã được dọn dẹp, ở một số khu vực, các đội xây dựng đã chuyển ra khỏi căn cứ dưới sự bảo vệ của những người có siêu năng lực, để xây dựng cơ sở hạ tầng đã bị phá hủy bởi thảm họa tự nhiên và nhân tạo.

Một ngày nọ, một đội năng lực đặc biệt gồm ba người tại một căn cứ ở tỉnh A nhận được một nhiệm vụ bí mật - đi đến thành phố S, mang về các tài liệu và các nhà nghiên cứu Bạch Thạch đón về.

Con đường đón người không nguy hiểm lắm, nhưng điều kiện đường xá vô cùng kém.

Tiểu đội gồm chín người, lái ba chiếc xe tải lớn cải tiến. Thân là đội trưởng Đông Nguyên Tự có dị năng cùng hai thành viên Hạ Trường Doanh, Thu Bạch Tàng ẩn núp ở xe phía trước mở đường, sáu người ngồi trên xe phía sau là lính đặc nhiệm.

Vào lúc Hạ Trường Doanh lái xe, người đàn ông mặc đồng phục cũng không che giấu được sát khí, lông mày gả nhăn lại thật chặt, "Mẹ kiếp đây là lần tái sinh thứ mấy? Đúng là không xong rồi, đến lúc tôi xuống xe, tôi sợ không khống chế được mà trực tiếp xông lên làm thịt món hàng kia".

Đông Nguyên Tự kế bên sắc mặt cũng khó coi, châm điếu thuốc bỏ vào miệng, "Lần thứ bảy."

Ngồi ở phía sau, Thu Bạch Tàng là người kiên nhẫn nhất trong ba người, với giọng nói ấm áp và từ tính cùng vẻ ngoài dịu dàng tao nhã, không giống như một người dùng siêu năng lực suốt ngày chém gϊếŧ thây ma. Anh ấy nói, "Lần trước chúng ta đã hợp lực để diệt trừ "hắn", nhưng không giải quyết được vấn đề, cơ bản là hắn chết rồi tái sinh lại trong nháy mắt với chúng ta, thời điểm tái sinh cũng không thay đổi."

Đông Nguyên Tự thở ra vài vòng khói, làn khói làm suy yếu khí chất lạnh lùng xung quanh anh, với khuôn mặt tuấn tú lại có khó nắm bắt, anh nhẹ giọng nói: “Có lẽ chúng ta tìm sai hướng.” Anh dừng một chút, “Nếu thật sự không có tác dụng, cũng chỉ có thể để cậu hy sinh."

Điều này là nói với Thu Bạch Tàng, Thu Bạch Tàng cảm thấy nổi da gà kinh tởm khi nhớ lại ánh mắt nhớp nháp nhìn mình trước đây, "Đừng, tôi nghĩ hắn đối với cậu cũng rất tốt... ừm, hai người nghĩ lại xem, trước đây tôi đã hy sinh rất nhiều”.

Hạ Trường Doanh trợn to hai mắt, "Anh hy sinh cái rắm ấy, chẳng phải anh chỉ cười giả tạo với hắn, cái này cũng gọi là hy sinh?"

"Cậu cho rằng dễ dàng cười vậy thì lần này tới cậu."

"Vậy không được, tôi không cười nổi."





"Chậc, dù sao cậu cũng đừng nghĩ trốn ở một bên, cậu phải làm chút gì cho kế hoạch."

"Kế hoạch của cậu đã thành công chưa?"

"Không thành công là do cậu không hợp tác!"

Đông Nguyên Tự lặng lẽ hút thuốc, không tham gia vào cuộc nói chuyện nhàm chán này.

Viện nghiên cứu Bạch Thạch nằm trong rừng núi sâu đâu đó ở thành phố S, cả tên viện nghiên cứu không dễ thấy, ngay cả nét chữ cũng hơi mòn vì đã quá xưa, chỉ có ba chữ viện nghiên cứu. có thể được nhận ra một cách mơ hồ.

Bạch Du ở đây đã hơn một tháng, đếm ngày, hôm nay chính là ngày ba đối tượng trị liệu đến. Theo hệ thống hiển thị, giá trị chữa trị của thế giới này đã đạt đến tiêu chuẩn, nhưng đáng tiếc sự tin tưởng không đủ để lấy đi linh hồn của mục tiêu.

Khi giá trị tín nhiệm là con số âm, không thể xem giá trị cụ thể, nhưng có một lời nhắc hệ thống: "Mục tiêu đối với ngài cực kỳ chán ghét, có thể gϊếŧ bạn bất cứ lúc nào, xin ký chủ hãy chú ý đến sự an toàn của mình."

Người thanh niên thanh tú nhìn chằm chằm dòng chữ này hai giây, lông mi dài rủ xuống như lông quạ, đóng lại màn hình màu trắng của hệ thống.