Chương 1: Thỏa thuận ly hôn

Tia chớp rạch ngang bầu trời u ám, mưa rào ập đến khiến cho căn phòng giống ngục giam này càng thêm u ám.

Hạ Sơ Lễ tỉnh dậy sau cơn mơ màng, cảnh giác nhìn bên ngoài.

“Đã đến giờ thăm tù.”

Dưới sự giám sát của cảnh ngục đến phòng thẩm vấn, Hạ Sơ Lễ cho rằng người tới là người mẹ quan tâm nhất của cô, nhưng khi cô nhìn thấy lại là chị gái Hạ Yên Nhiên.

Không giống như bầu không khí ấm áp và đầy nước mắt của những cuộc họp tù nhân trước đó, khóe môi Hạ Yên Nhiên mang theo nụ cười, ý cười này lại không lan tràn đến đáy mắt.

“Sơ Lễ, chị tới đây để gặp em.”

Luôn để lại một nụ cười như vậy khi ghen tị với em gái mình, làm cho Hạ Sơ Lễ vốn đã mẫn cảm lại càng bất an.

Bị nhốt trong tù nhiều ngày như vậy, người phụ nữ mặc đồng phục tù nhân vẫn xinh đẹp, khí chất không hề giảm sút, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ của cô ấy hiện lên một tia hy vọng nực cười.

Khiến người ta muốn đập nát nó, đạp xuống bùn.

“Vì sao mẹ không đến?”

Nghe thấy câu hỏi của Hạ Sơ Lễ, Hạ Yên Nhiên mới hoàn hồn, cười nói: “Gần đây mẹ rất bận, không thể phân thân để tới đây gặp em.”

“Chị gạt em! Mẹ không thể nào làm thế với em!” Hạ Sơ Lễ dùng sức nắm chặt điện thoại, giọng nói bất giác cao lên: “Mẹ không tìm được bằng chứng sao? Em không có gϊếŧ người! Em bị oan!”

Nếu vẫn không tìm thấy bằng chứng, sau khi xét xử xong chắc chắn cô sẽ bị nhốt ở nơi này rất lâu, Hạ Sơ Lễ nắm lấy tấm kính cách ly, không muốn bị đưa trở lại căn phòng kinh khủng đó một lần nữa.

Khác với sự vội vàng của Hạ Sơ Lễ, Hạ Yên Nhiên vẫn bình tĩnh nói: “Đừng nóng vội, chúng ta vẫn đang cố gắng cứu em, sao mẹ có thể từ bỏ em chứ? Em chính là đứa con gái bé bỏng cưng chiều nhất của mẹ mà.”

Những lời này Hạ Sơ Lễ đã nghe qua vô số lần, nhưng bây giờ, những câu nói này đột nhiên lại mang theo sự lạnh lùng.

Thời gian thăm hỏi lướt qua, Hạ Sơ Lễ vội la lên: “Mẹ có biết em mang thai không? Chị nói với mẹ giúp em, một mình em ở đây không thoải mái, sau này sẽ không thể tùy hứng, thật sự em rất hối hận…”

Nói đến đây, khóe mắt Hạ Sơ Lễ có hàng nước mắt chảy dài, bởi vì đau buồn và sợ hãi, ngón tay đều run rẩy.

Cô thật sự rất hối hận, vì sao bản thân lại hành động theo cảm tình, nhất quyết theo đuổi người đàn ông không yêu mình, hại bản thân cùng đứa trẻ trong bụng đến mức này.

“Mang thai?” Sắc mặt Hạ Yên Nhiên trở nên kỳ quái: “Phó nhị thiếu gia đã thừa nhận đứa trẻ trong bụng em là con của anh ta, quả thật chị không nên nói cho em biết chuyện này, Sơ Lễ, Phó gia sẽ không chấp nhận đứa bé này…”

Sự kích động hết lần này đến lần khác khiến Hạ Sơ Lễ đập bàn đứng lên: “Chị nói cái gì? Rõ ràng chị biết em không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta! Em chỉ có một người đàn ông là chồng mình! Sao đứa bé này có thể là của người khác chứ? Sao anh ta lại có thể nói hươu nói vượn chứ? Không thể nào!”

Ở Phó gia phải chịu tất cả những lời nói lạnh lùng của mẹ chồng và chị gái, chỉ có mỗi Phó nhị thiếu gia đứng về phía cô.

Hạ Yên Nhiên lộ ra ánh mắt giống như nhìn người điên: “Sơ Lễ, em bình tĩnh chút, chị biết hiện tại trong lòng em rất khó chịu, nhưng dù thế nào cùng không thể bóp méo sự thật! Chồng em đã ký tên vào đơn ly hôn rồi, em có thể yên tâm rồi chứ.”

Chồng cô ký tên.

Đi công tác ở nước ngoài lâu như vậy, cho dù cô làm cái gì người đàn ông đó cũng không ký tên.

Tin tức này so với tin bị bắt bỏ vào tù kia còn khủng bố hơn, Hạ Sơ Lễ không thể tin được mà nhìn Hạ Yên Nhiên.

“Các người không thể làm như vậy…”

Thấy đôi môi đỏ mọng tự nhiên của người phụ nữ đã mất đi màu sắc, Hạ Yên Nhiên lấy tờ đơn ly hôn từ trong túi xách ra đưa cho cô xem.

Đó thực sự là chữ viết tay của anh ấy.