Chương 3: Mục Sam có thai

Mục Sam cố gắng lếch xác mình

về phòng, không tắm rửa nữa. Y ngã xuống giường của mình ngủ một giấc cho đỡ mệt.

Còn về phía Mục Hạ, cô ta bây giờ đang nằm trong lòng một người đàn ông lực lưỡng. Người đàn ông thức dậy, mặc quần áo vào và rời khỏi phòng bỏ lại Mục Hạ không biết gì. Đến khi cô tỉnh lại thì trên chiếc giường cưới xa hoa không còn lại bóng dáng người đàn ông nào nữa. Cô mỉm cười nhẹ trong lòng:

- Cuối cùng mình cũng trở thành người của Khải rồi. Mình phải mau chóng mang thai mới được.

Đến trưa mọi người rời khỏi thuyền và trở về nhà của mình. Hiên Viên Nhật, ba của Hiên Viên Khải rất thích Mục Sam nên ông yêu cầu Mục Sam về nhà ở chung với mình luôn:

- Tiểu Sam à, hay là cháu về nhà chú luôn đi. Dù sao em cháu về đây cháu ở nhà một mình cũng cô đơn.

- Dạ cháu không cần đâu ạ, cháu có thể tự sống được.- Mục Sam đang

Muốn tránh né Hiên Viên Khải, nếu mà y về nhà đó thì chẳng phải ngày nào cũng phải gặp sao.

Mục Hạ thấy vậy nhanh chóng trả lời, cô thật sự ghét người anh này nếu để cô phải sống chung tiếp có nước cô chết:" Ba à anh con đã không cần rồi thì ba níu kéo làm gì, anh con cũng khá là vô dụng. Sống ở nhà mình chỉ thêm phiền thôi.

- Vậy à?- Hiên Viên Khải lạnh lùng hỏi.

- A Khải anh đến rồi à? Chúng ta cùng về nhà nha.- Mục Hạ cố gắng níu kéo ánh nhìn của anh.

- Về thôi- Nói rồi anh kéo theo Mục Sam về nhà mặc cho y giãy giụa bỏ lại Mục Hạ đang ngơ ngác đứng nhìn.

Hiên Viên Nhật cũng hiểu được lí do vì sao con trai ông chịu cưới người đàn bà kia. Tất cả cũng vì Mục Sam đáng yêu anh trai của cô ta. Nghĩ rồi ông cũng thoải mái bước lên xe đi về nhà.

Mục Sam bị ép buộc về nhà chung với mọi người cũng đành bó tay. Y chỉ có thể tránh Hiên Viên Khải bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu.

Nhưng có một điều làm y khổ hơn nữa chính là cô em gái tiểu thư của y. Mục Hạ chẳng biết làm gì cả, tất cả mọi việc trong nhà Mục Sam phải gánh hết. Mỗi ngày đi làm về còn phải lo hết mọi việc trong nhà. Trong suốt 2 tháng như vậy làm cho Mục Sam cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày làm việc y đều cảm giác buồn ngủ. Lại cộng thêm việc đêm nào Hiên Viên Khải cũng chen vào phòng y, để đuổi được anh ta đi thì cũng mất đến mấy giờ. Nhưng mà từ khi cưới đến giờ anh chưa bao giờ ngủ với em gái của y.

- Khải chúng ta về phòng ngủ đi.- Mục Hạ nũng nịu với anh làm cho y cảm thấy nhói trong lòng nhưng đành phải tiếp tục gọt trái cây

- Cô mệt thì cứ về mà ngủ trước.- Anh trả lời một cách cực lãnh khốc. Không hiểu sao y cảm thấy có gì đó vui vui nhưng mà bầu không khí này, cũng không khỏi có chút quỷ dị đi.

Thấy vậy Mục Sam đành lên tiếng nói với Hiên Nhật để phá đi bầu không khí này:

- Chú à mau ăn trái cây đi.

- Ừ cảm ơn con.- Ông chưa kịp ăn thì anh đã giành trước.

- Tiểu Sam ngon lắm~~~

- Kêu anh vợ đi anh lớn hơn em đấy cứ tiểu Sam mãi anh không thích giỡn đâu.- Nói rồi y ngồi xuống một chỗ cách xa anh nhưng lại bị anh kéo lại sát mình.

Thấy vậy Mục Hạ ngăn cản:

- Anh! Anh nghĩ mình là ai mà lại ngồi sát như vậy, em mới là vợ anh ấy. Mau đi lấy món rau câu cho em đi.

- Này tiểu Hạ sao con cứ sai bảo anh con mãi vậy hả?-Hiên Nhật không hề đồng ý với tính cách ngang ngược của cô con dâu này.

- Anh ta vô dụng như vậy để làm sai vặt cho con là tốt nhất.

- Cũng chẳng biết ai mới là người vô dụng.- Hiên Viên Nhật bĩu môi nói, nghe vậy mặt của Mục Hạ biến đen.

- Chú không sao đâu để con đi là được.- Nói rồi y bước đi bỗng nhiên y cảm thấy đầu óc choáng váng, trời tối sầm lại và y ngất xỉu. Anh thấy vậy mà lo đến mức muốn rơi cả tim của mình ra ngoài. Anh nhanh chóng chạy lại bế y vào phòng của mình làm cho Mục Hạ tức vô cùng. Cưới 2 tháng rồi mà cô cũng chưa được vào phòng của anh vậy mà y chỉ ngất xỉu thôi anh đã không ngần ngại mang y vào rồi. Mọi người xem cô là ai chứ, thật ra ai mới là vợ của anh vậy?

Lúc này Hiên Viên Nhật cũng đã gọi cho bác sĩ riêng của nhà đến rồi. Mọi người tất cả đều ra ngoài để lại bác sĩ và y ở lại. Anh cũng muốn ở lại lắm nhưng bác sĩ bảo anh ra ngoài. Anh cũng bó tay.

Sau một hồi khám bác sĩ mới bước ra. Mọi người trong căn biệt thự này trừ Mục Hạ ai cũng lo lắng. Y đối xử tốt với mọi người như vậy, làm sao mà mọi người có thể không lo cho y được. Bác sĩ thấy vậy đành lên tiếng để mọi người bớt lo.

- Cậu ấy không sao chỉ là cậu ấy làm việc quá mức khi mang thai thôi.

- Mang thai?- Mọi người ai cũng ngạc nhiên mà la lớn. Anh là người bình tĩnh nhanh nhất, dù sao cũng là bác sĩ. Việc y mang thai cũng không lạ lắm.

- Mấy tháng rồi?- Anh hỏi

- Hai tháng.

Mục Hạ lúc này mới lên tiếng:

- Tại sao anh tôi lại có thai, mà đứa nhỏ là của ai?

- Của tôi- anh chắc nịch trả lời.