Chương 23: Quyết định của Lạc Thần

Mấy tuần nữa trôi qua, các cục cưng lại lớn lên, lúc này Mục Sam mới nhớ đến người bạn rất ư là thân thương của mình.

-Anh - Mục Sam vừa bế đứa nhỏ vừa gọi Hiên Viên Khải.

Anh ôm đứa lớn quay sang nhìn y, giọng ôn nhu hỏi:

- Gì thế bảo bối???

- Không biết Lạc Thần ra sao rồi hén?? Tự nhiên hai người đó chuyển đi làm chi không biết nữa....

- Anh chả biết nhưng chắc tốt rồi, em đừng lo.- Anh cũng chả quan tâm mấy, chuyện gia đình người ta mà.

- Hay là để em điện thoại hỏi vậy???- Nói rồi y lấy cái Samsung ra gọi cho Lạc Thần.

Lạc Thần đang cho con bú ở đầu dây bên kia bắt máy:

- Gì thế tiểu Sam, cậu nhớ tớ à???

- Nhớ em gái cậu ấy, cậu khoẻ không, cháu của tớ là nam hay nữ, dễ thương không?

Lạc Thần mỉm cười dịu dàng trả lời từng câu hỏi của y:

- Tớ khoẻ a, con tớ là song tính nhân, trông có vẻ giống tớ nên phải cute rồi...

Mục Sam nghe vậy cũng vui mừng cho bạn, dù sao thì giới tính nào cũng là con của bọn họ thôi:

- Vậy là tốt rồi, thôi tớ cúp máy đây. Sóng điện thoại không tốt cho trẻ nhỏ.

- Ừm vậy.

Mục Sam tươi cười lập tức đưa điện thoại cho Hiên Viên Khải đem dẹp. Bên đây Lạc Thần đặt điện thoại thật xa, nở một nụ cười chua xót:

- Tớ khoẻ nhưng tim lại đau, con tớ cute nhưng daddy nó không thương...

Căn nhà rộng lớn bây giờ chỉ có Lạc Thần và babby cute Lạc Y Hinh, không thấy bóng dáng của Hiên Viên Hàn

Mới sinh ngày đầu hắn còn ở bên cậu nhưng vài ngày sau nói đi công tác bên Mĩ, đến bây giờ Y Hinh đã gần 1 tháng rồi mà vẫn chưa thấy về.

Giới tính của con cậu làm hắn khó chấp nhận đến vậy sau, cậu đau lắm. Thà rằng hắn đừng gieo cho cậu bất kì hi vọng nào, đến lúc cậu sinh con cho hắn, muốn dựa dẫm vào hắn lần nữa thì hắn lại biến mất. Cậu và giới tính của con cậu đáng ghét đến như vậy ư!?

Mắt của cậu long lanh nước nhưng cậu kiềm chế không cho nó chảy ra. Cậu không thể nhu nhược được, cậu phải mạnh mẽ để nuôi con a.

Nhắc đến con Lạc Thần lại mỉm cười, đợi con bú xong thì dỗ con ngủ, hôn vào trán bảo bối của mình một cái. "Yên tâm đi bảo bối của baba, không có daddy thì baba vẫn dư sức bảo vệ con"

Đặt con vào trong nôi, Lạc Thần bước ra ngoài nấu đồ ăn cho mình. Vẫn là một gói mì tôm như thường lệ, cậu không còn tâm tư ăn những món khác. Vả lại cậu cũng muốn để dành tiền để vài tháng sau, khi rời khỏi căn nhà này cậu vẫn đủ sức để mua sữa, mua đồ cho con. Ờ mà trước tiên ở đây ăn chực một thời gian cái đã.

Trong khi chờ nước sôi, Lạc Thần đi lấy cái điên thoại lướt lướt chơi cho vui. Nhìn vào danh bạ lại thấy buồn, cũng chỉ có tên của 2 người: một là Mục Sam, 2 là ông xã do người kia lưu. Thế mà giờ đây, cậu cười lạnh, cũng đã mấy tuần không được nghe cái giọng của người đó rồi. Có chút nhớ!!!

Mấy ngày sau, Mục Sam lại đánh thêm một cú điện thoại:

- Gì vậy Tiểu Sam, cậu rảnh rỗi quá nhỡ!?

- No no no, tớ chỉ muốn hỏi là cậu có muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho các bánh bao không????

- Tớ tính là không, để thôi nôi luôn, bây giờ tổ chức cũng không tiện lắm a...

- Cũng được, nếu cậu không thì tớ cũng không vậy.

Nói rồi cậu cúp máy, y quay sang nhìn anh và bảo:

- Anh, em cảm giác Lạc Thần nói chuyện có gì đó buồn buồn...

Anh ngồi lên giường nhìn y:

- Bà xã đại nhân a bà xã đại nhân, em lo nghĩ quá nhiều rồi đấy. Lo ngủ trưa đi, anh thấy em dạo này ốm lắm rồi đó!!!

Mục Sam kinh ngạc nhìn anh:

- Ui chao, em như thế lầy mà gọi là ốm hả??? Mỡ muốn tràn ra tới nơi rồi.

- Mỡ của em là cái này á hả??- Vừa nói anh vừa kéo cái má chỉ có một bẹo thịt của y.

- Nè nè nè đừng nhéo chứ, xệ đó nha...- Y bĩu môi trừng mắt nhìn anh.

- Rồi rồi rồi, không nhéo được chưa bảo bối.

- Anh, mình bàn giao cái này nha!- Y vừa nói vừa ôm lấy anh mà cọ cọ.

Anh cười cười ôm lấy ý để y không ngã xuống giường:

- Em muốn phá gì đây?

- Nè nè nè, anh nói với giọng điệu đó là như thế nào vậy, em rất là ngoan đấy.

- Chắc ngoan mà

Y cắn môi, trừng mắt nhìn anh:

- Ngoan không?

- Ngoan- Anh cười ha hả ôm y chặt thêm.

Lúc này hai bánh bao Tử Kỳ và Tử Du lại khóc, y ngay lập tức ôm lấy hai đứa:

- Ngoan đi nào cục cưng của baba, các đói rồi phải không, baba cho con uống sữa nha....

Nghe tới uống sữa hai đứa bé liền nít khóc, cách lớp áo sơ-mi mà hút dòng sữa ngọt ngào.

Mục Sam lập tức vén áo lên, cho hai con bú. Hiên Viên Khải ở đây bực bội gác cằm lên vai y nói:

- Tại sao lại là hai đứa chứ, anh chẳng còn phần nào!!!

- Nè, anh là daddy của người ta đó, đừng có trẻ con như vậy....

- Haiz...

Trong lúc Hiên Viên Khải đang thở dài thì nơi Lạc Thần lại khác, cậu đang ngồi tính toán a.

Cậu vừa suy nghĩ vừa nắm lấy tay nhỏ nhỏ của con mình, hôn lên bàn tay một cái và nói:

- Y Hinh bảo bối, baba đã tính hết rồi. Vài tháng nữa đợi khi thân thể của baba tốt lên rồi chúng ta rời khỏi đây được không? Baba sẽ dắt con về tiệm bánh ở chung nha. Ừm thì hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho chúng ta sống. Baba sẽ ăn thật nhiều đồ bổ để cho bú sữa nha, không ăn mì tôm nữa. Đợi con lớn thêm tí xíu nữa thì baba làm bánh cho con ăn. Ok không bảo bối của baba????

Lạc Thần nói trong giọng nghẹn ngào, mỗi lần nói lại nấc lên một cái, nếu đã làm phiền người ấy

lâu như vậy thì chúng ta cũng phải rời đi thôi. Lần trước sơ suất nên mới gặp lại. Lần này là mãi mãi, sẽ không bao giờ gặp lại người đó nữa. Cuộc sống của hai ta không có bóng dáng của người đàn ông mang tên Hiên Viên Hàn...