Chương 20: Sinh bánh bao

Sáng sớm, Mục Sam và Hiên Viên Khải ngồi ăn cơm. Y lên tiếng hỏi:

- Anh, hôm nay chúng ta đi mua đồ cho 2 bảo bảo được không?

- Để anh đặt mua được không? Em đang mang thai, anh hơi lo lắng.- Anh lên tiếng từ chối

Thấy vậy y liền bĩu mỗi, ở nhà mãi chán lắm cơ... Thế là y quyết định

dùng tuyệt chiêu của mình, chu chu môi làm nũng:

- Mới không muốn đâu, em muốn tự mình chọn cho bảo bảo cơ. Như vậy mới có ý nghĩa chứ.

- Không được, bầu bì như vầy thì đi đâu.- A cười cười nhìn y

- Không chịu không chịu, em muốn đi muốn đi cơ. Em hứa sẽ ngoan mà!!!- y lắc đầu liên tục nói.

- Em muốn đi ra ngoài với cái bụng bầu nhue vầy để người ta thấy sao? Em không sợ người khác dị nghị à.

- Kệ đi kệ đi, vợ của anh bất chấp tất cả, mặc áo rộng một chút cũng không đến nỗi đâu...

- Được rồi được rồi, cái gì cũng nói được hết. Anh sẽ cho em đi

nhưng em phải luôn đi bên cạnh anh nha.- Anh cười một cách sủng nịch, thật là ngày càng biết cách làm nũng, anh cũng không thể chống lại bà xã đại nhân được.

Y mặc thật nhiều đồ để che lại cái bụng bầu đã gần đủ tháng của mình, xong rồi háo hức kéo tay anh đi:

- Nhanh đi anh, đàn ông gì mà chậm chạp thế!!!

Hiên Viên Khải lắc đầu bó tay với y:

- Em đang mang hai cục cưng đó, cẩn thận.

Tới siêu thị, Hiên Viên Khải muốn bảo vệ sĩ hộ tống hai người nhưng Mục Sam nhất quyết không chịu, y nói mình muốn giống những người khác, cũng không muốn trở thành tâm điểm của mọi người.

- Khải nhanh lên nhanh lên, em muốn mua thật nhiều đồ trẻ con nha~~~~~~- Y háo hức chạy lung tung.

- Em sắp làm mẹ rồi đó, sao cứ như trẻ con thế.- Anh cười dịu dàng với y, nắm lấy bàn tay trắng nõn nềm mại của y mà đi.

Bước vào chỗ bán quần áo cho trẻ sơ sinh. Nữ tiếp thị thấy Hiên Viên Khải lập tức tiến tới chào hỏi:

- Chào anh, anh muốn mua đồ cháu ạ?

Lí do tại sao cô lại bảo là cháu, đơn giản thôi bởi vì người đàn ông này thoạt nhìn còn trẻ, thường mấy người trẻ đẹp không có con sớm đâu. Còn người bên cạnh nhìn còn trẻ hơn, chắc là anh trai dẫn em của mình đi mua đồ cho cháu.

- Ừm đúng vậy, cô có thể dẫn tôi đi được không?- Mục Sam nhìn mặt cô ta là biết cô ta là nạn nhân thứ n bị sắc đẹp của anh thu hút rồi. Mà thôi kệ, là cô ta bị thu hút chứ không phải y.

Hai người xem rất nhiều nhưng phần lớn đều là anh mua. Mỗi khi y từ chối thì anh nói con đầu lòng, phải mua thật nhiều mới được. Cô nàng bán đồ giới thiệu cho anh rất nhiều đồ, cô cũng cười rất tươi vì anh đã mua nhiều ơi là nhiều.

Mua xong quần áo, hai người tiếp tục tiến công vào tiệm đồ chơi.

- Bảo bối, em nghĩ món này được không? - anh quay sang cười hỏi y làm cô nhân viên viên bán hàng nhìn đến mất hồn mất vía

Y cười gượng trả lời anh: "Được"

Từng cơn đau nổi lên, ban đầu y nghĩ chỉ là do cục cưng quậy phá quá nhưng giờ thì khác rồi. Nó ngày càng dữ dội, một giọt mồ hôi từ trán y chảy xuống.

Hiên Viên Khải nhìn nét cười của Mục Sam cảm thấy có điều không ổn:

- Em cảm thấy không tốt à?

- Không, vẫn tốt lắm.- Y cười gượng một lần nữa, nhưng nụ cười ấy lại bán đứng y,

Anh nhăn mặt bế y lên:

- Em còn nói tốt, nhìn em kìa đau đến nỗi nụ cười cũng trở nên vặn vẹo.

Cô nhân viên bỗng nhiên nói:

- Lạ nhỉ? Nhìn anh giống như những người phụ nữ sắp sinh vậy.

- Sắp sinh?- Hai người đồng thời thời lên tiếng.

- Sẽ không phải chứ!- Y lên tiếng, lập tức anh chạy lao ra ngoài, lấy xe và chạy đến bệnh viện.

Cô nàng bán hàng la lên:

- Này này những món hàng anh chọn, anh chưa lấy nè..... Haiz vậy mà cứ tưởng hôm nay giàu rồi chứ. Đẹp trai mà thần kinh có vấn đề hả ta???

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh đặt y lên xe, khởi động xe và chạy thật nhanh, anh vượt mấy cái đèn đỏ. Mục Sam thấy vậy bèn lên tiếng an ủi anh:

- Khải à, bình tĩnh đi, em mới là người sinh mà, không sao đâu.

Anh gấp rút nắm lấy bàn tay trắng nõn đã đầy mồ hôi lạnh của y nói:

- Bởi vì là em sinh nên anh mới lo đấy, nếu anh có thể sinh giúp em thì tốt rồi.

Nghe vậy, y mỉm cười nhẹ nhàng:

- Có người chồng như anh em thấy hạnh phúc lắm nha!!!

- Dĩ nhiên rồi!- Dù đang rối loạn anh vẫn không quên đắc ý một phen.

Rất nhanh hai người đến bệnh viện. Các bác sĩ lập tức đưa y vào phòng, họ không còn cảm thấy lạ nữa bởi Mục Sam đến đây khám đâu phải ngày một ngày hai.

Đến phòng mỗ bác sĩ ngăn lại không cho anh vào, đơn giản bởi vì họ sợ anh nên họ làm không được.

Hiên Viên Khải đi tới đi lui không ngừng. Cuối cùng anh quyết định móc điện thoại ra, call cho mẹ của mình, tiện thể báo luôn cho anh hai

Từ Duệ ở đầu dây bên kia bắt máy:

- Có chuyện gì vậy con trai thân yêu.

- M... Mẹ... Mẹ s...si...sin...sinh rồiii- anh lắp ba lắp bắp bảo.

- CÁI GÌ? Tiểu Khải con sinh hả, chuyện gì đang xảy ra vậy?- Bà Từ ở bên đầu dây hét thậy lớn. Không phải chứ, bên đây Lạc Thần còn đang cố gắng đẻ con, bên kia lại là Khải sinh. Giời ạ, ngày gì thế lầy...!? Ơ mà sao Khải sinh được thế nhỉ?

- Mẹ bớt xàm đi, là Tiểu Sam đấy.- nhờ công của bà mà Hiên Viên Khải đã hết cà lăm.

Giọng của bà Từ vui hẳn lên, bà lập tức nói:

- Con chờ lát, mẹ và ba chờ Lạc Thần sinh xong rồi đến tìm hai đứa...

- Con đâu bảo mẹ đến, mẹ đến chỉ thêm phiền thôi!

- Ơ? Vậy con gọi mẹ làm chi?

- Chỉ để bớt run thôi! Vả lại con cũng đang muốn gϊếŧ thời gian.

Từ Duệ nóng giận hét lớn:

- Hứ!! Không cho mẹ cũng về, mẹ phải ngắm cháu mình mới được.

- Tuỳ mẹ vậy.- nói xong anh lập tức tắt máy. Chưa kịp lo lắng, mẹ và ba anh đã đi đến rồi.

- Đến bằng gì thế? Bay à?

- Bởi vì ai mà mẹ phải đi nhanh như vậy hả? Chỉ mới nhìn được mặt đứa cháu đầu tiên đã phải chạy qua xem hai đứa còn lain rồi. Mệt chết đi được

- Không ai cả, là mẹ tự muốn. Mẹ không đến con còn mừng.- anh lạnh nhạt trả lời. Ban đàu nghe đứa cháu đầu anh cũng có hơi thắc mắc nhưng nghĩ lại thì anh biết đó là con của ông anh mất nết

Bây giờ Từ Duệ và Hiên Viên Nhật đã chính thức cạn lời, họ là cha mẹ ruột hay nuôi thế cũng không biết. Aiii! Đúng là khổ hết sức, thằng nào y chang thằng nấy, lạnh lùng y chang nhau.

Bỗng nhiên tiếng khóc 'Oa oa oa' cất lên làm ba người đều mừng rỡ, tranh nhau mà chạy vào phòng sinh, miệng thì bảo:

- Sinh rồi sinh rồi.

____________

Bởi vì không đúng thứ tự của các chương nên mình đăng lại....