Chương 11: Hiên Viên Khải là đồ biếи ŧɦái.

Ánh nắng sớm lọt vào khe phòng nơi mà Hiên Viên Khải và Mục Sam đang ngủ.

- Ưʍ...- y lên tiếng cựa quậy.

Y từ từ mở mắt ra. Ánh nắng sớm thật ấm áp áp làm sao. Có lẽ cũng vì y hạnh phúc quá đi. Y nghĩ thầm trong lòng.

Y xoay người qua, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng của Hiên Viên Khải hiện ra trước mắt y.

Mục Sam khẽ mỉm cười. Thật là, trước mắt mọi người thì anh luôn lúc nào cũng biểu hiện gương mặt băng lãnh còn khi ngủ lại giống như con nít thế, thật là đáng yêu mà.

Y nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt của Hiên Viên Khải. Chạm vào bờ môi lạnh giá của anh. Đôi môi của y thì ấm áp, anh thì lạnh giá. Đúng là sự kết hợp tuyệt hảo.

Mục Sam lay nhẹ thân người, nhướn tới hôn lấy đôi môi lạnh giá của Hiên Viên Khải.

Y đưa nhẹ lưỡi mình vào trong miệng anh. Hai cái lưỡi quấn lấy nhau. Theo bản năng anh ngậm lấy môi của y, cắn nhẹ một cái.

Đợi cho cả hai đều thở không nổi mới buông nhau ra. Y cười thầm:

" Tiểu Khải nhà ta chắc làm việc mệt lắm rồi, ngủ say như chết, hôn tới như vậy mà cũng chưa chịu tỉnh."

Đột nhiên anh lay động, hướng tới bờ ngực của y mà cọ cọ, ngủ tiếp.

Mục Sam hết cách, không biết làm sao để ra khỏi người Hiên Viên Khải mà không đánh thức anh.

Y trườn người lên với ý định ngồi dậy và bước ra ngoài. Ai ngờ y vừa trườn lên làm cho một bên đầu nhũ tiêm rơi vào trong miệng anh.

Y thầm kêu không hay. Biết vậy tối qua sau khi làm xong, y mắc đại chiếc áo sơ mi của anh luôn cho rồi. Cũng chỉ tại lúc đó mệt mỏi quá nên không bảo anh làm giúp luôn.

Trong khi y đang suy nghĩ thì anh, người vẫn còn đang giả vờ ngủ, vươn đầu lưỡi liếʍ lấy đầṳ ѵú của y. Anh mυ"ŧ mυ"ŧ mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú của y.

- Hiên Viên Khải anh thức dậy cho em. Có ai ngủ mà biếи ŧɦái như anh không.- Y nổi giận lên tiếng, nãy giờ cứ ngỡ anh ta ngoan ngoãn mà ngủ, ai ngờ... Mình thật ngu mà....

Anh lúc này mới chịu mở mắt, giả vờ như mới ngủ dậy. Dụi dụi con mắt của mình vờ như trẻ con nhưng vẫn chưa chịu nhả đầṳ ѵú của y ra.

Anh vừa ngậm đầṳ ѵú của vợ vừa lên tiếng hỏi:

- Mới sáng sớm mà, có chuyện gì vậy bà xã, anh đang ngủ ngon mà~~~~

Thật ra không phải anh mới thức dậy đâu, anh đã tỉnh giấc từ rất sớm rồi. Anh nằm vuốt ve, ngắm gương mặt xinh đẹp xinh đẹp của bà xã.

Anh đang định đút tay vào hoa huyệt của y thì y khẽ lay động, từ từ mở mắt ra.

Dù sao cũng còn nhiều thời gian nên anh muốn đùa giỡn với ái nhân một lát. Thế là anh giả vờ ngủ.

Và dĩ nhiên là chuyện hôn môi và mυ"ŧ lấy đầu nhủ của y cũng là anh cố tình rồi.

- Haiz... dậy thôi, sáng rồi.- Nhìn thấy gương mặt của anh, y cũng không nở chửi.

- Còn sớm mà cục cưng, hay là chúng ta tập thể dục buổi sáng đi được không?- Anh vừa ngậm đầu nhũ của y vừa nói, anh còn cố ý cọ cọ đầu mình vào ngực y.

- Vậy thì anh phải ngồi dậy mới đi tập thể dục được chứ.- Y vừa nói vừa vùng vẫy khỏi ma trảo của anh.

- Anh đâu có nói là tập thể dục phải rời khỏi giường, chúng ta cứ trực tiếp mà vận động ở trên đây luôn okay?

Nói rồi anh kéo lấy tắm chăn bao trùm cả hai người.

- Aaaaa... ả em a ái ồ iến ái ( thả em ra cái đồ biếи ŧɦái nhà anh)

- Hiên Viên Khải anh chính là đồ Biếи ŧɦái.- y hét lớn trước khi bị anh hành xử vào buổi sáng.

========================

Khi hai vợ chồng bước ra thì Hiên Viên Nhật và Từ Duệ cũng đã có mặt rồi.

- Khải à, sao con ích kỉ thế. Mới sáng sớm đã giành vợ của mình ân ái. Mẹ còn tính rủ vợ con đi tập thể dục buổi sáng nữa cơ.

Từ Duệ bất mãn bĩu môi nói. Hiên Viên Nhật cười lên tiếng:

- Tiểu biệt thắng tân hôn mà. Ha ha ha.

Mục Sam đỏ mặt chết mất thôi, không dám ngóc đầu dậy luôn.

Hiên Viên Khải ôm y vào lòng lạnh lùng nói:

- Cha mẹ không được như vậy nên ganh tị với con chứ gì. Cũng đừng có mơ mà khi dễ vợ con.

Nói xong anh quay sang Mục Sam dịu dàng bảo:

- Bảo bối, đi ăn cơm thôi. Cục cưng bé bỏng trong bụng em chắc cũng đói bụng rồi đấy.

- Ừm...- y mỉm cười ngồi vào bàn với anh.

Hai vợ chồng Hiên Viên Nhật và Từ Duệ than thầm trong lòng: "Người ta nói con gái lớn khó giữ, tại sao cái này lại là con trai vậy?"

Bác Lâm bưng đồ lên, mọi người ăn xong rồi Mục Sam tiễn Hiên Viên Khải đi làm.

- Sao anh chưa chịu đi nữa hả?- Y ưỡng cái bụng hơi nhô lên hỏi anh.

- Em chưa hôn chào anh nha, không hôn thì anh không đi đâu.- Anh chỉ chỉ vào má mình nói.

- Anh là con nít hay gì mà phải hôn chúc an lành nữa hả?- Y tức giận nói.

Anh cũng thiệt tình, lớn rồi mà còn bắt y hôn trước mặt ba mẹ, ngại chết đi được. Mặt y rất mỏng không có dày như anh đâu.

- Không hôn anh không đi.

Bất đắc dĩ, y đành phải....

*Chóc* y hôn lên má anh. Anh vui vẻ rời khỏi còn y ở lại gương mặt đỏ bừng không dám nhìn mặt ai.