Chương 25.3 hihi lại chưa lên chương được đợi mình nha

Vì thế họ không thể không muốn giúp đỡ lẫn nhau.

“Đều là nói nhảm, cậu tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại không giống con gái.”

Cố Nguyên cảm thấy đây là những lời an ủi, cậu không khỏi mím môi. Tôi nghĩ chắc hẳn bạn học Chu đã hôn cậu ấy vì nghĩ cậu ấy trông giống con gái.

“Cố Nguyên .”

Một giọng nói vang lên.

Hai người đi theo hướng nhìn.

Tôi nhìn thấy Chu Trạch đứng cách đó không xa, vẫn mặc quần áo thể thao xinh đẹp, có vẻ ngoài lạnh lùng, giống như một cây thông thẳng tắp.

Nhưng ánh mắt của cậu lại nhìn thẳng vào thiếu niên, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu đứng đó làm gì? Mau tới đây.”

Cố Nguyên nhịn không được nhìn một chút, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Không có.”

Bạn học Chu coi cậu như con gái nên không muốn làm bạn tốt với cậu.

Chu Trạch nghe được thiếu niên này lời nói, lông mày giống như bị băng băng bao phủ.

Cậu lạnh lùng nói: “Cố Nguyên , nói lại lần nữa.”

Cố Nguyên có chút sợ hãi, cậu sợ nhất chính là Chu bạn học sẽ tức giận. Mỗi lần đối phương tức giận, cậu đều cảm thấy có chút bất an.

Lúc này, Trương Ly Vũ đứng lên, đối Chu Trạch nói: “Nguyên Nguyên có nói cậu ấy không muốn đi cùng cậu, lần này cậu còn có cái gì muốn nói sao?”

Chu Trạch lông mày lạnh lùng nhìn cậu.

Mặt ngoài bình tĩnh, nhưng mạch máu lại hơi lộ ra, cậu nhẹ giọng nói: “Chuyện giữa Cố Nguyên và tôi cậu không cần can thiệp.”

“Còn nữa, Nguyên Nguyên không phải là thứ cậu có thể gọi được.”

Cậu nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện, nói từng chữ một: “Cố Nguyên , lại đây.”

Cố Nguyên không nhìn thiếu niên, cậu nhìn chằm chằm vào ngón chân của cậu.

Chu Trạch cũng nhìn người đó một lúc sau mới nói: “Cố Nguyên , cậu không qua được sao?”

Cố Nguyên mím môi, ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Lại tức giận à?”

Chu Trạch bình tĩnh nói: “Cậu tới đây tôi sẽ không tức giận.”

Nếu là Cố Nguyên năm xưa thì bây giờ cậu đã đi tìm bạn học Chu rồi. Nhưng cậu không khỏi nghĩ tới lời vừa rồi cậu cảm thấy bọn họ nói có lẽ là đúng.

Cậu ấy thực sự cảm thấy rằng bạn học Chu rất tốt với cậu ấy, vì vậy cậu ấy cũng rất tốt với bạn học Chu.

Hãy coi cậu như người bạn tốt nhất của cậu ấy đi.

Nhưng đối phương lại nhầm cậu là con gái.

Cố Nguyên buồn bã nghĩ rằng cậu không còn thích bạn học Chu nữa, và cậu không còn muốn làm bạn tốt với bạn học Chu nữa.

Bạn học Chu là kẻ xấu, còn bị cậu ta hôn thật tệ.

Vì thế Cố Nguyên lấy hết dũng khí nói: “...Tôi không muốn đi nơi đó.”

Chu Trạch nhìn chằm chằm người này ước chừng nửa phút, cậu liếc nhìn Trương Ly Vũ, sau đó lạnh lùng nói: “Muốn sao cũng được.”

Sau đó quay người rời đi.

Cố Nguyên cũng đứng đó khi nhìn thấy bóng lưng của bạn học Chu, trong lòng nhất thời hối hận. Nhưng cậu nhanh chóng nghĩ rằng bạn học Chu tưởng cậu là con gái nên đã kìm nước mắt.

Cậu ủ rũ nghĩ, đến bao giờ bạn học Chu mới thôi coi cậu ấy như con gái.

Sau đó cậu ấy cân nhắc xem có nên làm bạn với người kia hay không.

-

Cố Nguyên đã một ngày không nói chuyện với Chu Trạch, không chỉ Lương Vĩ đám người, bây giờ cả lớp đều cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Học thần thường ngày xa cách người, nhưng bây giờ lại càng tệ hơn.

Trương Ly Vũ cũng dùng ánh mắt sắc bén để ý tới, cảm giác tính chiếm hữu của Chu Trạch đối với Cố Nguyên có chút không bình thường. Kỳ thật cậu cũng sớm nhận ra, mặc dù trong mắt người ngoài, chính là Cố Nguyên vì mộng tưởng mà bám vào.

Trên thực tế, điều mà người khác không nhìn thấy được chính là tính chiếm hữu của Chu Trạch đối với con trai, không phải là con gái, mà là là con trai.

Chu Trạch sẽ bình tĩnh bao vây toàn bộ vòng tròn của Cố Nguyên , không để người khác đến gần.

Trương Ly Vũ cảm thấy hai người không thích hợp làm bạn bè, nhưng thực tế như vậy vẫn tốt hơn.

Cậu ta có thể nhìn thấy tâm trạng chán nản của Cố Nguyên , sau khi ra khỏi lớp không nhịn được nói với mọi người: “Cố Nguyên , hôm nay cậu có muốn chơi bóng với chúng tôi không?”

Cố Nguyên do dự.

Nhưng cậu ngay lập tức nhận ra rằng mình đang có chiến tranh lạnh với bạn học Chu.

Thế là câụ thành thật nói: “Nhưng tôi chơi bóng không giỏi lắm.”

Trương Ly Vũ nói: “Không sao đâu, tôi có thể dạy cậu.”

Hai cô gái rất nóng lòng muốn biết tại sao học thần và kiều kiều lại gặp rắc rối. Một cô gái không nhịn được, sau đó nói với chàng trai: “Học thần, kiều kiều muốn chơi bóng với những chàng trai khác, cậu có an tâm không? Các cậu là bạn thân nhất mà.”

Chu Trạch cầm bút, ngước mắt lên, hiểu ý nhìn chằm chằm hai người.

Sau đó cậu bình tĩnh nói: “Liên quan gì tới tôi?”

Lập tức nhìn thấy cậu bé mềm mại lấy ra một viên kẹo đưa cho mình, Trương Ly Vũ mỉm cười nhận lấy.

Tờ giấy trong tay Chu Trạch bị cậu ta cào xước rất nặng.