Chương 25.2

Nhưng cậu chỉ tình cờ nghe thấy một vài chàng trai đang thảo luận.

Cố Nguyên không khỏi cẩn thận lắng nghe, sau đó cậu phát hiện những người này tựa hồ đang nói chính mình.

“Cố Nguyên đẹp hơn con gái nữa, nếu cậu ấy suốt ngày ở bên cạnh Chu Trạch, bọn họ không thể như vậy.”

“Có lẽ vậy.” Một nam sinh cười tà ác, sau đó ranh mãnh nói: “Học Thần nhìn thì lạnh lùng khó gần, mà Cố Nguyên lại xinh đẹp như vậy, có lẽ là lén lút coi người ta như con gái rồi.”

Cố Nguyên đứng ở nơi đó sửng sốt.

Cậu không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ Chu trạch thật sự coi cậu là con gái sao?

Cố Nguyên không biết vì sao trong lòng lại khó chịu, trong lòng có chút thất vọng cùng buồn bã, nhưng cậu không phải là con gái.

Nhưng lần nào bạn học Chu cũng bế cậu lên và hôn cậu.

Cố Nguyên tuy rằng chưa từng yêu, nhưng cậu cũng từng nhìn thấy người khác yêu.

Chẳng lẽ Chu Trạch... nhầm cậu là con gái?

Cố Nguyên không khỏi nghiêm túc nhớ lại bạn học Chu năm đó, cậu ấy dường như đã nói rằng mình muốn yêu và muốn biết cảm giác hôn một cô gái là như thế nào.

Trái tim nhỏ bé của cậu đột nhiên khẽ nhảy lên.

Cố Nguyên cảm thấy buồn bã, hóa ra bạn học Chu không coi cậu là bạn tốt mà chỉ coi cậu như một cô gái. Đó là lý do tại sao cậu ấy hôn cậu và làm những điều kỳ lạ như thế.

Đôi mắt của cậu bé lập tức đỏ lên.

Khi Trương Ly Vũ đi tới, cậu thấy đôi mắt của chàng trai xinh đẹp đầy sương mù, vẻ mặt buồn bã và tủi thân. Ngoài ra, sau khi nghe được lời nói của những chàng trai đó, cậu lập tức sải bước tới.

Cậu nói với những cậu bé đó: “Nếu các cậu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ dùng bóng rổ đánh các cậu”.

Cố Nguyên nhìn sang.

Cậu ta buồn đến mức không khỏi ngồi xổm xuống đất, trông thật đáng thương.

Trương Ly Vũ không thể nhìn thấy cậu như vậy, vì vậy không khỏi nói: “Lần sau họ nói xấu cậu, hãy đến tìm tôi.”

“Cám ơn bạn học Trương.”

Cố Nguyên khịt mũi và nói.

Cậu nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, vẫn cảm thấy buồn.

Trương Ly Vũ không khỏi thở dài, sau đó nói: “Đừng khóc nữa, nếu không học thần kia sẽ nhìn thấy tôi ở đây và cho rằng tôi bắt nạt cậu mất.”

Cố Nguyên bỗng nhiên ngẩng mặt lên, khẩn trương nhìn về phía sau.

Trương Ly Vũ vừa nhìn thấy cậu như vậy, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Cậu không khỏi suy nghĩ một chút nói: “Cậu không muốn nhìn thấy Học Thần à?”

Cố Nguyên càng thêm lo lắng.

Trương Ly Vũ thoạt nhìn đã biết mình đoán đúng, nhưng lại nghi hoặc nói: “Sao vậy? Những gì bọn họ nói đều là giả, cậu không cần để trong lòng.”

Cố Nguyên buồn bã nói: “Trông tôi có giống con gái không?”

Ở kiếp trước, cậu thường được các chàng trai khen rằng cậu đẹp hơn con gái. Các cô gái cũng không muốn đứng cùng cậu, nói rằng ngoại hình của họ sẽ được so sánh với Cố Nguyên .

Vì vậy, mặc dù Cố Nguyên có vẻ rất nổi tiếng nhưng thực ra cậu ấy không có người bạn nào đặc biệt thân thiết.

Nghe vậy, Trương Ly Vũ không khỏi quan sát kỹ hơn bộ dáng của thiếu niên. Nói thật, đối phương có khuôn mặt rất ưa nhìn, môi đỏ răng trắng, đặc biệt là dung mạo trắng trẻo, dịu dàng, chỉ muốn người ta cưng chiều mình.

Cậu thực sự rất muốn có một đứa em trai như Cố Nguyên.