Quyển 1 - Chương 8: Sợ ngươi chết

Tướng mạo khôi ngô tuấn tú lạnh lùng, người ta nói đàn ông môi mỏng là người tàn nhẫn, nhẫn tâm nhất. Cố Nguyên ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nó một lúc, rồi cậu nghĩ sao Lục Cẩm Thành lại có thể lợi hại như vậy, thậm chí còn làm những việc như sửa xe.

Như thể nhìn theo ánh mắt của cậu bé, Lục Cẩm Thành nhướng mi, khó nghe nói: “Thiếu gia, ở trong xe đi, nếu không sẽ rất tệ nếu cậu bị cảm lạnh.”

Quý Nguyên bị ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm. Cậu trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, cậu siết chặt nắm đấm, lấy dũng khí nói: "Tôi là cậu chủ của ngươi, nói gì hay làm gì người cũng không được xen vào"

Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, khuôn mặt tròn bầu bĩnh vẫn có chút gì đó trẻ con.

Lục Cẩm Thành ánh mắt ở trên đó một hồi.

Cố Nguyên hoảng sợ khi nhìn thấy nó, không khỏi thốt lên: “Anh nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” Người đàn ông thu hồi tầm mắt và tiếp tục sửa chữa chiếc xe bị hỏng. Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn một lúc, và phát hiện ra rằng lông mày của người đàn ông có lúc bị nhíu lại.

Đôi môi mỏng sắc bén đó tạo thành một đường thẳng, Lục Cẩm Thành nhìn không ra vẻ lãnh đạm. Anh cụp mắt di chuyển những thứ trong tay mà không nói một lời.

Nhưng Cố Nguyên thấy rằng động tác của bên kia đã chậm lại.

Anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông đó một lúc, không khỏi nói: “Lục Cẩm Thành, anh có chuyện gì vậy?” Người đàn ông liếc cậu một cái, nhưng trong mắt không có một tia cảm xúc, anh ta chỉ nói: " Thiếu gia Cho tôi thêm một chút thời gian, nó sẽ sớm được sửa chữa

.Hắn ngữ khí việc công xử theo phép công, thái độ không ra một chút sai sót , lại cũng lộ ra lạnh nhạt cùng xa cách.

Cố Nguyên tự nghĩ, có vẻ như anh ta ghét cậu lắm.

Lục Cẩm Thành sắc mặt càng ngày càng kém, còn có chút tái nhợt. Lông mày anh vẫn cau lại, nhưng động tác trên tay anh không có một chút sai sót nào và vẫn có trật tự.

Cố Nguyên không thể không nghĩ rằng khi còn đi học, có một cô gái bị bệnh dạ dày lúc phát bệnh nó cũng giống như vậy.

Cậu không khỏi hơi nhíu mày, mím môi nghĩ, Lục Cẩm Thành không có vấn đề về dạ dày đúng không?

Cố Nguyên nhìn người đàn ông đang sửa xe, nghĩ rằng hôm nay người bên kia nhắc nhở cậu cái miệng bẩn thỉu . Thế là cậu đứng dậy bỏ đi mà không nói một lời.

Khi Lục Cẩm Thành ngẩng đầu lên, cậu đã biến mất.

Anh cau mày, vốn đã cau có, rồi đặt dụng cụ trên tay xuống. Chân dài bước đi định tìm người thì thấy nam thanh niên chạy ngược chiều lao tới.

Anh ta thờ ơ nói: “Thiếu gia , người đã ở đâu vậy?”

Cố Nguyên bị giọng điệu của anh ta làm cho sửng sốt, trên tay vẫn còn cầm sô cô la, cậu thì thào nói: “Lục Cẩm Thành, anh có phải bị bệnh dạ dày không?"

Hắn ta phát hiện ra cậu bé trên tay vẫn cầm một túi sôcôla nhỏ, người đối diện đôi mắt tròn xoe nhìn anh, khuôn mặt hơi đỏ lên, hơi thở có chút lộn xộn.

Anh dừng một chút: “Làm sao cậu biết tôi có vấn đề về dạ dày?”

Cố Nguyên nhìn đôi tay có chút bẩn của mình, tay bóc miếng sô cô la sau đó kiễng chân đưa lên miệng người kia.

Hệ thống trong đầu vang lên một hồi báo động: "Ký chủ! Ngươi ở đây bắt nạt hắn, không sưởi ấm cho hắn!"

Cố Nguyên mở to hai mắt, hung tợn nói: "Ta không đối tốtvvới ngươi, chỉ là l sợ rằng ngươi chết đi. ”

Lục Cẩm Thành không nói, nhưng đôi mắt lại rũ xuống miếng sô cô la.

Theo những gì anh biết, sẽ mất mười phút để đến cửa hàng tiện lợi gần đó nhất.