Quyển 1 - Chương 47

Lục Cẩm Thành không nói gì, chỉ cất những bức thư tình đó đi.

Cố Nguyên nghĩ rằng người đàn ông sẽ cười nhạo mình, nhưng anh ta không làm vậy.

Trong lòng cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trong bữa tối, các loại thuốc tối lại được đặt trên bàn.

Cố Nguyên hơi mím môi, lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Sau đó cậu nói: “Nguyên Nguyên có thể không uống cái này được không?”

Người đàn ông ngồi ngay ngắn, mặc dù không xuất thân từ danh gia vọng tộc anh ta chỉ là một gia đình bình thường. Nhưng một số tính tình là bẩm sinh, khiến người ta không thể không chú ý đến sự lạnh lùng đến đáng ghét của anh.

Anh ta để đũa xuống, dùng đôi mắt sắc bén nhìn qua, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia chỉ cần uống mấy ngày nữa cậu sau đó cậu sẽ không cần uống nữa."

Cố Nguyên nghe câu này thì hơi mở mắt.

Cậu ấy nói rối rít: “… Hôm nay không uống rượu có được không?”

Lục Cẩm Thành bình tĩnh nói, “Thiếu gia, đừng cố ý. "

Cậu nhìn chằm chằm vào đống thuốc trước mặt, miễn cưỡng uống vào.

Không chỉ vì thuốc có vị nhớp nháp và cậu không thích nó. Mà còn bởi vì, mỗi lần cậu uống nó ... cảm giác như có nước chảy ra ở bên trong hơi nhớp nháp.

Điều này khiến lòng tự trọng của Cố Nguyên cảm thấy rất bực bội, thậm chí cậu còn cảm thấy cơ thể mình có điều gì đó không ổn nhưng cậu không muốn nói ra nên đành phải giữ trong lòng và cảm thấy chán nản một mình.

Bởi vì Cố Nguyên cảm thấy đây là chuyện rất riêng tư, nhất là trước mặt Lục Cẩm Thành, cậu càng không muốn nói ra.

Sau khi uống thuốc Cố Nguyên ngoan ngoãn đi tắm, sau đó làm Bài tập về nhà và đi ngủ, chuẩn bị xong thì lên giường, lúc đó có một người đàn ông bước vào, cậu liền nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ.

Cậu bé nhắm mắt lại và nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông. Khi đến gần hơn, anh ta phát ra tiếng ngáy có chủ ý. Nhưng Lục Cẩm Thành vẫn đứng bên giường, không có ý định rời đi.

Cố Nguyên không khỏi mím môi, siết chặt tay.

Sau đó, anh nghe thấy giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của người đàn ông và gọi: “Thiếu gia.”

Cố Nguyên giả vờ mình đã ngủ thϊếp đi, vì vậy cậu không trả lời lời người bên kia.

Nhưng người đàn ông nói, “Tôi biết em vẫn chưa ngủ.”

Lông mi của Cố Nguyên chuyển động

Sau đó, cậu nhận thấy người đàn ông chạm vào đầu mình, và chậm rãi nói: “Em cảm thấy thế nào, thiếu gia?”

Sau đó, cậu bắt gặp đôi mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông, người đàn ông kia đang nhìn cậu, và cảm xúc bên trong như biển rộng yên lặng, và dường như có điều gì đó đang ẩn giấu.

Cố Nguyên hai má đỏ bừng, cậu không biết Lục Cẩm Thành đang nói cái gì.

Nhưng cậu bất giác che mông mình lại.

Có lẽ nào Lục Cẩm Thành biết về cái mông của mình không?

Cố Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến điều đó. Vì vậy cậu vùi cả chăn bông xuống, nhẹ giọng nói: "Nguyên Nguyên không biết anh đang nói cái gì."

Lục Cẩm Thành không nói chuyện, một lúc sau, anh ấy lại chạm vào mái tóc mềm mại của cậu bé, nói: " Thiếu gia có thể để cho tôi thấy không? "

Cố Nguyên lập tức lớn tiếng nói:" Tôi không biết anh đang nói cái gì! "

Cậu che chặt mông của mình, vì sợ có một bàn tay tiến vào.

Lục Cẩm Thành nhìn chính mình quấn lấy một cái nam tử người như con thiêu thân quan sát một lúc rồi đóng cửa lại Cố Nguyên đợi đến khi người bên kia bước ra ngoài khi không thấy một tiếng động nào nữa, liền thò đầu ra thở phào nhẹ nhõm.

Lục Cẩm Thành quả nhiên là người to gan đồ biếи ŧɦái, cậu không vui tự nghĩ và nhà trường không biết vì sao lại bất ngờ họp kiểm điểm.

Các học sinh đã bàn tán về nó.

Cho đến khi có tầm nhìn đầy đủ, nhiều chàng trai lần lượt bước lên sân khấu. Họ liếc nhìn nhau với đôi má nhợt nhạt, và sau đó đứng bên nhau trong im lặng. Hiệu trưởng cho biết: " Nhà trường luôn nhấn mạnh không được phép yêu đương sớn, nhưng một số người không chỉ muốn yêu đương sớm mà còn muốn lôi kéo học sinh giỏi yêu"

" Điều này còn đáng phê bình hơn."

đã nói rất nhiều lời chỉ trích.

Sau đó nhiều học sinh đỏ mặt muốn chui xuống đất.

Các học sinh dưới khán đài cũng khϊếp sợ, đặc biệt là những học sinh đang thầm yêu trộm nhớ, muốn giấu bản thân mình.

Chỉ có Cố Nguyên nhìn chăm chú với một đôi mắt to đẹp.

Hiệu trưởng nói xong để học sinh tự kiểm tra. Họ cũng để họ thừa nhận lỗi lầm của mình và đọc bức thư tình trước mặt mọi người.

Dù không được cho biết những chàng trai này được viết cho ai nhưng những bức thư tình đáng xấu hổ này khiến họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Những người trong khán giả không biết nó được viết cho ai.

Nhưng những bức thư tình này thật kinh tởm, chỉ biết rằng "cô gái" này có mái tóc ngắn mềm mại, đôi mắt đẹp, khả ái.

Không có gì khác được biết đến.

Nhưng Cố Nguyên đã rất sửng sốt, vì cậu thấy rằng mình đã đọc hết những bức thư tình này. Tất cả đều có một số ấn tượng, và cậu ấy không thể không nhìn các chàng trai trên khán đài.

Khi các chàng trai bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, họ lập tức quay đi chỗ khác.

Cố Nguyên hơi mím môi.

Kể từ khi các chàng trai này đọc bức thư tình ngay tại chỗ, mỗi lần họ nhìn thấy Cố Nguyên là sẽ quay đầu bỏ đi, không dám nhìn cậu thêm nữa

Cố Nguyên rất hiếm khi nhận được thư tình.

Mặc dù Cố Nguyên không biết tại sao họ bị bắt, nhưng cậu mơ hồ biết một vấn đề. Đó là, con trai không thể thích con trai, và không thể yêu sớm nếu không sẽ bị nhà trường bắt.

Nhưng không quan trọng, cậu ấy thích con gái.

Thuốc tối lại được mang lên.

Mặc dù Cố Nguyên rất miễn cưỡng, nhưng cậu bóp mũi của mình. Sau đó uống hết những loại thuốc đó, bởi vì bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ không phải uống loại thuốc này nữa.

Tuy rằng thân thể càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.

Cố Nguyên vẫn mặc kệ cảm giác khác lạ ở đó, sau đó leo lên giường nhắm mắt ngủ.

Cho đến khi người đàn ông bước vào phòng của cậu.

Thiếu niên mở mắt, trong mắt vẫn còn có chút buồn ngủ.

Thấy vậy, người đàn ông hôn lên trán cậu, nói nhỏ: “Thiếu gia.”

Cố Nguyên không nói chuyện, nhưng cậu cảm thấy Lục Cẩm Thành lúc này có chút kỳ quái. Nhất là khi bàn tay to của đối phương duỗi vào trong quần của mình, cậu không khỏi hơi hơi trợn to hai mắt, sau đó giãy dụa, đỏ mặt nói: "... Thả tôi ra

Lục Cẩm Thành không nói, chỉ đưa ngón tay đã duỗi ra. Cố Nguyên nước mắt lưng tròng giãy dụa người đàn ông đang sờ chỗ đó của mình. Bản thân chưa từng chạm vào.

Cậu rưng rưng,

làm sao người bên kia có thể chạm vào đó rồi hôn lên trán cậu, Cố Nguyên tức giận không muốn để ý đến anh, nhìn người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe, nói: "Anh đã nói sẽ không bắt nạt tôi."

Lục Cẩm Thành nói: “Tôi không bắt nạt thiếu gia.”

Cố Nguyên không vui, rõ ràng là đang bắt nạt cậu.

Cậu ấy không phải là một kẻ ngốc.

Lục Cẩm Thành không giải thích nhiều, cứ để thiếu gia đi ngủ sớm hơn.

Sau khi Lục Cẩm Thành rời đi.

Cố Nguyên bị nhét trong chăn bông.

Hệ thống hỏi cậu bị làm sao.

Cố Nguyên nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh ta đã lấy tay chọc vào tôi.”

Khi nói lời này giọng điệu của cậu ấy đầy buồn bã, một chút e thẹn và xấu hổ. Hệ thống tức giận nói: “ Không biết xấu hổ.”

Sau đó nó hỏi Lục Cẩm Thành tại sao lại lấy ngón tay chọc vào câun thay vì dùng gậy cậu ấy cũng hiểu đại khái ý nghĩa của.

Cậu nghĩ về điều đó và nói với hệ thống.

Hệ thống im lặng ba giây đồng hồ nói: “Anh ta hiện tại không chọc cậu, sớm muộn gì cũng sẽ chọc cậu.”

Cố Nguyên kinh hãi.

Cậu không muốn bị chọc đau lắm.

Hệ thống nói: "Lục Cẩm Thành là một tên biếи ŧɦái nếu thất bại, anh ta sẽ không bỏ qua. Ký chủ đáng thương của tôi."

Cố Nguyên không nói.

Nhưng cậu đã có sẵn tâm tư chạy trốn, và cậu không muốn bị một người đàn ông dùng cây gậy lớn chọc vào.

Đau đớn vô cùng.

Hệ thống nói với cậu: “Anh ta nói ngày mai sẽ không cho cậu uống thuốc?”

Cố Nguyên có linh tính không tốt, cậu gật gật đầu,

Hệ thống nói: “Cậu xong rồi."

Cậu dù ngốc đến đâu cũng biết Lục Cẩm Thành vẫn còn ý nghĩ chọc gậy cậu, cậu siết chặt hai tay đang cầm chăn bông.

Tài xế đang đợi thiếu gia tan học ở bên ngoài, anh ta biết anh Lục rất thích vị này cho nên anh không dám chớp mắt một cái, vì sợ anh sẽ nhớ nhung thiếu gia.

Nhưng mà hôm nay đợi đã lâu, cũng không thấy được bóng dáng thiếu gia.

Người lái xe không khỏi có chút bất an, nhưng anh ta cảm thấy người đơn giản như thiếu gia hẳn là ham vui một chút. Vì vậy, anh đợi thêm mười phút, nhưng vẫn không có ai đến.

Anh dần nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Tài xế xuống xe nhanh chóng đi tìm thiếu gia nhưng bị báo cho là thiếu gia đã rời đi, thân thể cứng đờ, đầu óc trở nên trống rỗng.

Sau đó tôi gọi cho anh Lục và giọng ông run run: "Anh Lục ..."

Lúc này, Cố Nguyên đã lẩn đi trong đám đông. Cầm chiếc cặp sách, cậu chạy theo dòng người và lên xe dưới mũi tài xế.

Cậu nhìn biển người mênh mông, nhưng cậu không biết mình sẽ đi về đâu.

Cậu nhận ra rằng mình giống như một con chó hoang đáng thương.

Cậu nghĩ đến Lục Cẩm Thành.

Nhưng ngay sau đó, cậu mím môi Lục Cẩm Thành là một kẻ xấu xa và luôn muốn chọc cậu bằng một cây gậy.

Cậu lắc người đàn ông ra khỏi đầu mình.

Sau đó, cậu ấy nhìn thấy một số học sinh lên tàu điện ngầm, Cố Nguyên chưa bao giờ đi tàu điện ngầm, nhưng vậu ấy nhìn những người đó lần lượt đi lên. Không thể không tự hỏi liệu cái này có thể chạy xa hơn để đàn ông không tìm thấy mình.

Vì vậy, Cố Nguyên lấy thẻ sinh viên mua vé và đi tàu điện ngầm.

Vừa đi lên, cậu đã thấy rất nhiều người. Cố Nguyên mở mắt ra, có chút choáng ngợp, không biết ở đây có nhiều người như vậy, đông như vậy.

Ánh mắt của những người đó đều dõi theo cậu, thậm chí có một số cô gái còn nhìn cậu, nhỏ giọng nói chuyện.

Cố Nguyên không biết họ đang nói gì, cậu không có chỗ để ngồi.

Lúc này, một cậu bé lớn đứng lên nói với cậu: “Em trai, ngồi vào chỗ của anh đi."

Cố Nguyên liếc cậu ta một cái, không nhịn được nói: "Cám ơn, nhưng tôi không phải là em trai. "