Quyển 1 - Chương 46

Lục Cẩm Thành cau mày.

Anh ấy nói với cậu bé: "Bình tĩnh đi, thiếu gia."

Cố Nguyên không nghe thấy gì, cậu ấy nắm lấy lưng người đàn ông. Ngón tay cậu vô thức để lại dấu vết trên đó, với giọng nói như khóc và đôi mắt đỏ hoe:

“Đau, đau quá.”

" Nguyên Nguyên đau quá."

Nam nhân không nói tiếng nào nhìn thiếu gia thanh tú mềm mại, hầu kết anh ta khẽ lăn, thiếu niên dưới thân không ngừng giãy dụa mà cong người lên. Đôi mắt đen và sâu, giọng nói trầm thấp khàn khàn : "Thiếu gia ..."

Khuôn mặt của Cố Nguyên trắng bệch, suýt chút nữa đã ngất xỉu, cậu nói: "Không được, Nguyên Nguyên sẽ ngoan ngoãn, thật sự sẽ nghe lời mà ..."

Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn một mùi máu nhàn nhạt đột nhiên lan tràn trong Không khí, khóc đến không tự chủ được.Lục Cẩm Thành đang đè trên người thiếu gia của mình khẽ cau mày rồi lùi ra sau.

Thiếu gia nơi đó quá nhỏ, anh ta ôm lấy cậu, hôn lên trán cậu, trầm giọng khàn khàn nói: “Thiếu gia thật là xinh đẹp quá... "

Cơ thể của Cố Nguyên vẫn đang run rẩy dữ dội. Cậu chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy bao giờ. Cậu khóc và nắm lấy quần áo của người đàn ông, nức nở không kiểm soát được.

Cậu nghĩ rằng cậu đau đến sắp chết rồi. Cố Nguyên trở nên vô cùng đau buồn, cậu càng khóc to hơn, càng thêm co giật, chống lại cái ôm của người đàn ông một cách yếu ớt và đẩy mạnh: “Đi đi, đồ khốn kiếp."

Lục Cẩm Thành dừng lại: “Là lỗi của tôi, thiếu gia để tôi nhìn xem."

Cố Nguyên ý thức được nam nhân muốn xem nơi nào, cậu lập tức giãy giụa lên.

“Thiếu gia ngoan ngoãn. "Lời nói lãnh đạm của Lục Cẩm Thành đe dọa cậu:" Nếu không, tôi sẽ tiếp tục làm những gì tôi vừa làm."

Cố nguyên lập tức dừng lại.

Đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe, hàng mi ướt đẫm lệ. Nhất là bị người đàn ông đè lên giường, trong lòng càng hận Lục Cẩm Thành. Cố Nguyên không bao giờ biết làm thế nào một người có thể trở nên tồi tệ như vậy.

Nhưng cậu cũng hối hận vì lúc đầu bắt nạt Lục Cẩm Thành, nên bây giờ bên kia trả gấp đôi lại. Lục Cẩm Thành không nói, liền kiểm tra vết thương cho thiếu gia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nguyên vùi vào đó, cậu không muốn bị đàn ông nhìn như vậy cũng không nghĩ anh ta sẽ nhìn nơi đó.

Ngay cả trước đây, anh trai của cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó như thế này.

Lục Cẩm Thành liếc mắt nhìn vết đỏ để lại trên chỗ đó của thiếu niên, sau đó mặc vào quần bên kia, trầm giọng nói: " Muốn xoa thuốc không."

Quý Nguyên chán nản không muốn nói chuyện với anh ta. Lục Cẩm Thành vươn tay nói: "Thiếu gia tức giận?"

Anh ta nói tiếp “Lần này là lỗi của tôi.”

Cố Nguyên không nhịn được liếc anh ta một cái, nhưng rồi cậu lại phồng hai má lên.

Cậu... cậu không dễ dỗ dành như vậy, cho dù Lục Cẩm Thành có xin lỗi, cậu vẫn sẽ buồn bã và đau khổ như vậy.

Cậu đau rất nhiều, nhưng người đàn ông không có ý định dừng lại. Bây giờ đau quá Cố Nguyên phải bôi thuốc và Lục Cẩm Thành đã giúp cậu bôi. Nhưng cậu không muốn thấy mặt anh ta nữa, cậu vùi mình trong chăn bông, cậu không muốn nhìn thấy Lục Cẩm Thành nữa.

Cố Nguyên cũng tự nhốt mình.

Đôi mắt đang khóc của anh đã sưng lên, khi hệ thống quay lại, Cố Nguyên đang khóc nức nở trong chăn bông, khi hệ thống hỏi, cậu vừa buồn vừa xấu hổ.

Hệ thống nhận thấy có gì đó không ổn: “Lục Cẩm Thành đã làm gì cậu?”

Cố Nguyên mím môi không nói, Hệ thống càng tức giận: “Anh ta đối xử với câụ như vậy, nói cho tôi biết!” Cố Nguyên do dự một chút rồi nói thì thầm : “Anh ta đâm vào mông tôi bằng một cây gậy." Dù chỉ mới chọc vào được một nửa nhưng cơ thể cậu vẫn đau như bị xé nát. Sau khi nghe xong câu này, hệ thống bắt đầu mắng Lục Cẩm Thành không phải người, không bằng súc vật, không bằng lợn và chó.

Cậu rất buồn và lần này cậu đã không nói tốt cho Lục Cẩm Thành. Dù chỉ di chuyển một chút thôi cũng khiến mông cậu bị đau.

Cậu nước mắt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, lời nói của người đàn ông từ bên ngoài truyền vào: “Thiếu gia đừng tức giận nữa.”

Cố Nguyên tức giận mà nói: “Tôi không muốn thấy anh.”

“Thiếu gia đừng tức giận.” Lục Cẩm Thành cách một bình tĩnh nói: “Tôi cho thiếu gia đi học.”

Cố Nguyên lập tức từ trong chăn ra tới, đôi mắt nhìn cửa phòng, mềm mại nói: “Thật, thật không?”

Lục Cẩm Thành dỗ dành bình tĩnh đi qua một cánh cửa “Tôi sẽ không nói dối thiếu gia.” Lục Cẩm Thành nói, cậu hơi do dự

Hệ thống tức giận nói: “Không thể tha cho anh ta, cậu cứ như vậy bị mua chuộc sao?” Cố Nguyên cố gắng hết sức tức giận nói với người đàn ông ngoài cửa, “Tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Sau đó bụng cậu réo lên.

Cố Nguyên khẽ mở mắt.

Nhưng cậu không nói một lời nào.

Ngoài cửa Lục Cẩm Thành tiếp tục chậm rãi nói: “Thiếu gia không phải thích cửa hàng ăn vặt kia sao tôi đã mua lại rồi, thiếu gia thích ăn chỉ cần nói tôi hiện tại sẽ cho người đưa lại đây.”

Ngoài cửa, Lục Cẩm Thành tiếp tục thì thào nói: “Thiếu gia nếu không tin, tôi có thể làm văn kiện.”

Chờ một lúc cửa phòng vừa mở ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết của thiếu niên, nhìn người đàn ông chăm chú, yêu cầu nói: "Ngày mai tôi muốn đi học."

Lục Cẩm Thành:" Được rồi. "

Cố Nguyên suy nghĩ một chút nói: "Anh không được bắt nạt tôi nữa."

Lục Cẩm Thành bình tĩnh mà nói một câu: “ Được.”

Cố Nguyên lại nói: “Anh... anh không được lấy gậy đâm tôi nữa.”

Nhưng là lần này nam nhân không nói gì, anh ta chỉ là nhìn thiếu niên.

Cố Nguyên bị anh ta làm cho bối rối, da đầu tê dại, cậu nói:" ... tại sao anh không nói chuyện? "Lục Cẩm Thành nói:" Ngoại trừ điều này, tất cả các điều kiện khác của thiếu gia tôi có thể đồng ý.

" Bởi vì ai cũng có ham muốn, và tôi cũng vậy. "

Cố Nguyên đang ngồi ở bàn ăn, và cậu sẽ nghe báo cáo về ngôi trường mới sau đó. Lục Cẩm Thành sẽ không để cậu ấy quay lại trường cũ, bởi vì mọi người ở đó đều biết cậu. Nhưng một ngôi trường mới thì khác. Không một người nào ở đó biết cậu là ai. Và sẽ không nói bất cứ điều gì khiến câụ không vui.

Cố Nguyên nghĩ rằng cậu có thể sẽ không bao giờ gặp lại Lương Viên Viên và những người khác, và cậu không khỏi cảm thấy hụt hẫng một chút.

Nhưng điều cậu sợ hơn là Lục Cẩm Thành vẫn muốn chọc cậu bằng cây gậy đó. Cố Nguyên chưa bao giờ biết làm sao nơi đó của đàn ông lại to, lớn như vậy. Cậu theo bản năng cảm nhận được sợ hãi, đặc biệt vì đã trải qua một lần, cậu càng thêm cảm thấy kháng cự khi nam nhân thân mật .

Phòng bếp bưng tới một chén thuốc uống.

Từ Cố Nguyên đã chạy một lần, vì thế đám người hầu đối đãi tiểu thiếu gia đó là càng thêm thật cẩn thận.

Cố Nguyên nhìn kia chén thuốc, lại là một chút cũng không muốn uống.

.

Nhưng Lục Cẩm Thành luôn nhìn chằm chằm vào mình mỗi khi cậu uống cho đến khi xong, không muốn uống cũng phải uống, không biết đó là loại thuốc gì, chỉ biết mỗi lần uống xong là thân thể của cậu sẽ cảm thấy kỳ lạ, đặc biệt là ở chỗ đó,

khi đi vào nhà vệ sinh sẽ cảm thấy hơi khó xử, sau khi Cố Nguyên uống thuốc xong liền đi học. Những người ở trường mới thật sự không biết cậu ấy, chắc là vì kì thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, vẫn có người mới chuyển đến. Những người này có người cũng rất tò mò về cậu đặc biệt là vì Cố Nguyên quá đẹp.

Đương nhiên, không thiếu những người muốn bắt chuyện. Không có Lương Viên Viên, có rất nhiều cô gái muốn nói chuyện với Cố Nguyên. Nhưng cậu vẫn cảm thấy Lương Viên Viên là người giỏi nhất. Chưa đầy hai tuần cậu đã nhận được những bức thư tình.

Cậu vẫn mong chờ những bức thư tình ít ỏi đó. Cố Nguyên trước đó đã nhận được rất nhiều bức thư tình, nhưng hầu hết chúng đều do con trai gửi. Cậu thực sự ghen tị với những chàng trai có thể nhận được thư tình từ các cô gái, nhưng cậu không thể hiện ra và không dám nhận lại, vì vậy cậu đã giấu chúng sau trường.

Cậu mở phong bì, nhưng phát hiện ra rằng cái tên đã ký không giống tên một cô gái. Cố Nguyên cảm thấy rất thất vọng. Sắp tan học, cậu lại cầm lá thư tình ra sau trường, nhưng trường này thì khác. Cố Nguyên đã sớm bị phát hiện, cậu vội vàng cất đồ vào cặp đi học. Sau đó kẹp nó vào sách.

Tài xế đã đợi thiếu gia tan học từ sáng sớm, Lục Cẩm Thành lúc này càng ngày càng bận rộn, không rảnh rỗi mà đến đón thiếu gia. Cố Nguyên ngồi trong xe, nhưng lo lắng cho thư tình.

Cậu không biết phải giấu ở đâu, vì vậy cậu hơi mất tập trung trên đường đi. Dưới con mắt của tài xế, tài xế là của Lục Cẩm Thành, anh biết anh Lục rất quan tâm đến vị thiếu gia này. Vì vậy, khi ông Lục đi làm về, anh ta đã nói với ông Lục về điều đó.

Cố Nguyên vẫn chưa biết về điều này, vì vậy cậu đã lấy bức thư tình ra. Cậu không vứt những thứ này đi vì cho rằng đó là tâm ý của người khác, nhưng có vẻ như không hay ho khi giấu chúng đi đâu.

Khi người đàn ông gõ cửa, chàng trai vẫn đang chổng mông, chuẩn bị xếp bức thư tình xuống đáy tủ sách. Cố Nguyên ngay lập tức quay lại khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Có lẽ là vì đã đợi quá lâu, Lục Cẩm Thành đã đẩy cửa vào trước.

Anh thấy thiếu niên vội vàng, ánh mắt rơi vào trên người cậu ôn nhu nói: “Thiếu gia làm sao vậy?”

Cố Nguyên nói: “Không, không có chuyện gì. "

Nhưng nó đã làm tầm nhìn của người đàn ông dừng lại, và lông mi của cậu không ngừng rung lên. Lục Cẩm Thành không nói gì, chỉ bước tới, sau đó duỗi tay cậu bé ra và ôm lấy cậu.

Cố Nguyên hơi chật vật khi nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Nhưng là vô dụng, cuối cùng cậu vẫn sẽ bị nam nhân ôm trong tay, sợ thư tình bị phát hiện, liền túm lấy quần áo đối phương, đổi chủ đề nói: "Nguyên Nguyên đói bụng."

Lục Cẩm Thành nhìn cậu sau đó giơ tay nói: “Thiếu gia có thứ gì trên tóc.”

Cố Nguyên nhìn người nọ, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.

Bất ngờ, những ngón tay của người đàn ông vượt qua đỉnh đầu và đặt nó dưới tủ sách. Anh nhặt vài bức thư tình bị ép ở bên dưới, đôi mắt sắc bén cụp xuống, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia đã lớn rồi.”

Cố Nguyên mở to mắt nai.

Cậu vội vàng đưa tay ra lấy lại, nhưng bị người đó tránh ra vừa thấy đối phương mở phong bì ra còn tưởng rằng bí mật của mình đã sớm bị phát hiện. Lục Cẩm Thành thậm chí có thể cười vào mặt cậu.

Vì vậy, Cố Nguyên kiễng chân lên nói với giọng điệu vội vàng: “Đừng nhìn nó.”

Nhưng người đàn ông cao hơn cậu quá nhiều, vì vậy anh ta lấy phong bì ra và đọc nó khẽ: “Là một cậu bé viết thư Thư tình gửi cho thiếu gia? ”Cố Nguyên hai má nóng bừng, mím môi.

Cậu không có bất kỳ cô gái nào để viết thư tình cho mình chỉ có con trai. Có chuyện gì xẩy ra vậy ?