Người đàn ông cầm vô lăng và nhìn qua gương chiếu hậu. Đôi mắt nghiêm nghị kia không hề biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cửa hàng kia cũng là do bạn học của thiếu gia dẫn đến sao?”
Cố Nguyên nhéo nhéo ngón tay gật gật đầu, coi như là dư vị. Sau đó cậu khẽ mím môi, vui vẻ nói: “Mực ở đó cũng rất ngon.”
Đôi mắt to xinh đẹp nhìn qua không chớp, nhẹ giọng nói: “Lần sau bạn học Lâm đưa chúng tôi đến đó, tôi sẽ mang về cho anh một phần. ”
Lục Cẩm Thành không nói gì.
Nhưng Cố Nguyên tinh ý nhận ra rằng tâm trạng của người đàn ông có vẻ hơi lạnh lùng.
Hắn không biết mình nói sai cái gì, có chút ngây người nhìn người nọ.
Cố Nguyên nhìn những viên thịt vừa ăn, dường như không có việc gì khiến người kia không khỏi tức giận, đành phải hỏi: “Lục Cẩm Thành, anh tức giận sao?” Người đàn ông ngoảnh mặt đi, để Cố Nguyên không thể nhìn thấy màu sắc và cảm xúc trong đôi mắt của anh ấy.
Cậu chỉ nghe thấy anh ta nhỏ giọng nói: “Không, thiếu gia.”
Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm người nọ.
... như thể đang tức giận.
Xe chạy hết một đoạn đường, Cố Nguyên bụng căng đầy, cảm thấy tối nay không cần phải ăn cơm.
Người đàn ông mở cửa xe cho cậu như mọi khi, bộ dạng không chút lạnh lùng, lãnh đạm như thường ngày. Chỉ là khi vị thiếu gia thanh tú xuống xe đã nắm lấy cổ tay trắng như tuyết đó.
Cố Nguyên chỉ cảm thấy bàn tay nắm lấy cậu chặt hơn bao giờ hết.
“Thiếu gia.”
Giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của người đàn ông từ phía trên truyền đến.
Cố Nguyên không thể không nhìn sang.
Nhưng tình cờ nhìn thấy đối phương cúi đầu xuống, hàm hoàn mỹ có một đường nét mặt âm trầm: "Sau này đừng có giao lưu với bạn học Lâm đó nữa."
Cố Nguyên không khỏi choáng váng khi nghe điều này.
Cậu khẽ cau mày, có vẻ hơi khó hiểu và có chút kỳ quái: “Tại sao?”
Lục Cẩm Thành nhìn cậu, như là nhìn một vị thiếu gia thanh tú ngây thơ không biết thế sự, bình tĩnh nói: “Không có lý do gì thiếu gia nhưng thiếu gia sẽ không biết mình sẽ kết bạn với dạng người gì, nên đề phòng là điều cần thiết. ”
Cố Nguyên ngừng nói.
Một lúc sau, cậu nói, "... Nhưng bạn học Lâm cậu ấy là một người tốt."
"Đó không phải là cách định nghĩa một người tốt." Lục Cẩm Thành ấn mạnh tay hơn, và anh nghiêng người, như thể để nhìn vào trong đôi mắt tròn xinh đẹp của thiếu niên, lạnh lùng nói: “Cái gì đối với thiếu gia tốt không nhất định là người tốt, mà cũng có thể là kẻ xấu có âm mưu.”
Cố Nguyên không nói gì.
Cậu cũng không đơn giản như vậy, nhưng dù thế nào thì lớp phó cũng không phải là người xấu. Cậu nhận ra rằng thái độ của người đàn ông trước mặt mạnh mẽ chưa từng có, thậm chí anh ta còn đang xen vào tình bạn của cậu.
Cố Nguyên cảm thấy một chút phản kháng mà không có lý do.
Cậu có chút tức giận nói: “Anh đối với tôi rất tốt, anh cũng là người không tốt sao?”
Lục Cẩm Thành ánh mắt rơi xuống, không phủ nhận cũng không đồng ý, mà nói: “Thiếu gia, cậu nghĩ thế nào?”
Cố Nguyên như thế nào với Lục Cẩm Thành cũng Không thể nói anh ta là kẻ xấu.
Cậu ủ rũ giấu đi cảm xúc của mình.
Vị thiếu gia thanh tú đột nhiên dừng động tác, thậm chí còn đưa tay lùi lại khi cậu vào cửa. Đương nhiên Lục Cẩm Thành biết người thanh niên kia có chút nóng nảy, ánh mắt liền nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ.
Anh ta đi theo mà không nói một lời.
Cố Nguyên ăn rất khó, lẽ ra cậu không nên ăn phần của Lục Cẩm Thành. Khi cậu nấc, tiếng ợ nhẹ của cậu có thể nghe thấy trong cả hàng lang.
Bước chân sau lưng cậu không vội vã theo sau.
Tự dưng anh ta mím chặt miệng.
“Thiếu gia.”
Cố Nguyên quay đầu lại nấc lên: “Không được phép… đi theo tôi.”
“Thiếu gia ăn no quá.”
Lục Cẩm Thành không theo mệnh lệnh của câu, theo sau không dừng bước. Hơi cúi đầu xuống và nói: “Nó sẽ gây khó tiêu.”
Cố Nguyên vẫn im lặng.
Tai cậu hơi đỏ lên.
Tất nhiên cậu cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là trước mặt Lục Cẩm Thành.
Cố Nguyên nhẹ giọng nói: "Cút đi...... Tôi không cần anh nữa ..."
Nhưng cậu nhận thấy được một bóng người dừng lại, nam nhân nắm lấy tay cậu, ánh mắt tràn đầy áp bức nhìn qua nói “Thiếu gia không cần tôi, vậy ngươi cần ai?”
Anh ta nhìn chằm chằm thiếu gia thanh tú, ánh mắt rất tái nhợt: “Là bạn học Lâm?”
Cố Nguyên lập tức nhận ra nguy hiểm, cậu vừa rồi như muốn khıêυ khí©h nam nhân xúc động hơn trước. Cậu hơi e ngại và không thể không liếc nhìn xung quanh xem có người hầu nào xung quanh không.
Nhưng Lục Cẩm Thành thẳng mặt, giọng điệu lạnh lùng: “Trả lời tôi đi, thiếu gia.”
Cốu Nguyên đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, cậu mím môi yếu ớt nói: “Tôi không có.”
Cậu nghĩ một hồi vẫn muốn chủ động làm hòa mà túm lấy quần áo đối phương, sau đó cố hết sức chuyển chủ đề nói: “Bụng chướng quá.”
Lục Cẩm Thành khẽ liếc cậu một cái.
Sau đó cúi gập người xuống.
Cố Nguyên được anh ta ôm lên.
Cậu nghĩ có chút kỳ lạ, nhất là khi người đàn ông đặt cậu lên sô pha xoa bụng, Cố Nguyên mơ hồ có cảm giác không nghe lời sẽ ra sao.
Cậu mở to mắt nhìn Lục Cẩm Thành.
Nhưng Lục Cẩm Thành chỉ biết duỗi bàn tay to của mình ra, rồi cụp mắt xuống xoa xoa cái bụng hơi phệ của cậu thiếu gia bướng bỉnh.
Cố Nguyên sững sờ nghĩ, cậu bắt nạt Lục Cẩm Thành nhiều như vậy, bên kia đối xử tốt với cậu như vậy sao?
Nhưng sự chú ý của cậu nhanh chóng bị chia cắt bởi bàn tay ấm áp của người đàn ông.
Hừm ...
Cố Nguyên cảm thấy bụng mình được cọ xát rất thoải mái, dường như cũng không sưng tấy lên, không khỏi hỏi: "Lục Cẩm Thành, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?" ánh mắt trở lại khuôn mặt xinh đẹp của thiếu gia, một lúc sau mới nói: “Thiếu gia sau này sẽ biết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nguyên đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cậu cúi đầu không cho đối phương nhìn thấy biểu hiện của mình lúc này.
Nhưng Cố Nguyên đã nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ, và gia đình họ Cố sắp phá sản. Cha Cố cũng sẽ bị đưa vào tù, và cậu cũng sẽ bị Lục Cẩm Thành nhốt lại, và sau đó bị chặt tay.
Cố Nguyên vẫn sợ đau, cậu nhìn chằm chằm vào tay mình.
Sau đó cậu khẽ mím môi và giấu giếm.
Bàn tay to lớn của người đàn ông áp lên bụng mềm mại của cậu bé, chạm vào không nhẹ cũng không nặng.
Cố Nguyên nhanh chóng nhận ra điều này.
Lục Cẩm Thành hai tay vừa nóng vừa to, khi xoa bụng rất thoải mái. Nhưng cậu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là khi người đàn ông trước mặt lại tiến đến.
Cố Nguyên nhìn đối phương với một chút nghi ngờ, nhưng cậu không thể nhận ra điều gì đã xảy ra.
“Thiếu gia sẽ xuất hiện trong vở kịch vào ngày nào?”
Giọng của một người đàn ông từ trên cao truyền đến.
Cố Nguyên nhìn qua và trả lời thành thật.
Lục Cẩm Thành thu tay lại đang xoa bụng cậu bé, nhỏ giọng nói: "Ngày đó tôi sẽ đi xem thiếu gia biểu diễn."