Quyển 1 - Chương 17: Tự doạ mình

Vì vậy vị thiếu gia này ôm cái gối lớn gõ cửa phòng Lục Cẩm Thành.

Người đàn ông mở cửa và những gì anh ta nhìn thấy là một cậu bé mặc bộ đồ ngủ hình gấu. Với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đôi mắt trái xoan xinh đẹp nhìn anh không chớp, hàng mi cong vυ"t trông cũng có vẻ đoan trang khác thường.

Anh không khỏi dừng một chút, vô cảm nói: “Có chuyện gì sao? Thiếu gia.”

Cố Nguyên bóp chặt gối lấy dũng khí: “ Tôi muốn xem phim ma.” Sau khi nói xong không quên vỗ lưng nhẹ nhàng nói thêm: “ Tôi muốn xem cùng anh.”

-Hai người đang ngồi trên ghế sô pha, trên màn hình đang chiếu thứ phim ma mà Cố Nguyên tìm được.

Để làm cho Lục Cẩm Thành sợ hãi, cậu đã cố ý chọn một cái đáng sợ nhất.

Nhưng trước khi bộ phim bắt đầu, cậu bé đã tròn mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, và trái tim cậu đã bắt đầu điên cuồng.

Cố Nguyên sợ ma.

Từ nhỏ đã rất sợ ma, chỉ cần doạ ma sắp bắt người nào đó, Cố Nguyên liền có thể ngoan ngoãn chạy đi ngủ. Nhưng để làm cho Lục Cẩm Thành sợ hãi, cậu không khỏi mím chặt môi, kỳ thật cậu đang bắt đầu có chút sợ hãi.

Lục Cẩm Thành hiển nhiên nhận thấy tâm trạng thất thường của cậu bé, quay đầu lại nói: “Thiếu gia nếu sợ thì đừng xem.”

Cố Nguyên bình tĩnh nói: “Tôi không sợ.”

Để chứng minh cho người đàn ông thấy, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi phần đầu xuất hiện Khi cậu nhìn thấy một con ma màu đỏ.

Cố Nguyên đã bắt đầu đỏ mặt và bắt đầu muốn khóc.

.... tại sao, tại sao quá kinh khủng.

Cậu không khỏi siết chặt một bàn tay nhỏ.

Nước mắt lưng tròng, Lục Cẩm Thành nhất định sẽ sợ hãi nếu như đáng sợ như vậy.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng truyền đến.

Hai mắt đẫm lệ, Cố Nguyên liền ôm lấy anh.

Thiếu niên trong tay mềm mại, ngón tay mảnh khảnh của Lục Cẩm Thành hơi dừng lại, sau đó ôm lấy người đó, nhẹ giọng nói: “Đều là giả, thiếu gia, đừng sợ.”

Cố Nguyên nghe hắn nói giọng nói bình tĩnh tự chủ, bình tĩnh không dao động.

Có chút dở khóc dở cười: “ Tôi, tôi không sợ.”

Lục Cẩm Thành cảm giác được thiếu niên trong tay ôm chặt hơn, hơi quay mặt lại, cúi đầu nói: “Thôi, thiếu gia đừng sợ. "Cái ôm của người đàn ông thật chắc chắn và yên tâm..

Cố Nguyên nấc lên một chút, với một vòng tròn mắt đỏ.

Một ngón tay mảnh khảnh duỗi ra.

Ngón tay của người đàn ông hơi mát mẻ.

Cố Nguyên không thể không nhìn sang, và Lục Cẩm Thành cũng đang nhìn cậu, với đôi mắt đen đầy cảm xúc. Không thấy được ánh mắt bên trong, người đàn ông khẽ cụp mắt xuống. Sau khi sử dụng nó cho đến bây giờ, anh đã lau nước mắt trên mắt của cậu bé.

Cố Nguyên đột nhiên dừng lại.

Cậu hiển nhiên nhận ra, Lục Cẩm Thành không những không sợ hãi mà chính mình sợ hãi đến kêu lên khóc. Cố Nguyên cảm thấy xấu hổ nên nói bằng giọng mũi: “… Tôi không khóc, nhưng cát vào mắt.”

Nghĩ xong, cậu nói thêm: “Tôi không sợ ma, ma. Nó không đáng sợ chút nào. ”

Lục Cẩm Thành hờ hững ngâm nga, không biết có nên tin hay không.

Cố Nguyên không nói, bộ phim ma trên màn hình đang chiếu tiếp. Môi cậu mím chặt, ánh mắt mông lung. Cậu không khỏi nghiêng về phía nam nhân, nhẹ giọng nói: “ Tôi không sợ, ta chỉ là hơi lạnh.”

Lục Cẩm Thành nói, “Thiếu gia nói ba lần, tôi hiểu được.”

Lời này không lạnh cũng không ảm đạm vì vậy Cố Nguyên nhận là đây là lời có ý cười chê.