Chương 10: Ăn mặc như thế

Tại phòng hiệu trưởng, Lý Kiệt ngồi ở ghế sofa nhàn nhã nhìn những người vừa gây chuyện đứng xếp hàng ở đó, bao gồm cả Kỳ Tử Khanh. Thầy hiệu trưởng nói.

- "Các em sao lại làm như vậy? Có biết trường chúng ta rất coi trọng đạo đức không?"

Kỳ Tử Khanh cúi đầu, cái tên Lý khốn nạn này, mọi chuyện đang đơn giản lại đi làm quá lên, hại cô bây giờ cũng phải đứng đây nghe chửi lây.

Nói là chửi nhưng cũng không hẳn, vì hiệu trưởng rất e ngại gia thế phía sau họ nên không dám nặng lời. Kỳ Tử Khanh nhìn ra bên ngoài, trời cũng đã sắp tối, cô cảm thấy bụng đói cồn cào rồi. Đưa tay đặt lên bụng mình, đầu nghĩ đến những món gà rán, tôm hấp kia.

Lý Kiệt anh đã thu hết nhất cử nhất động của cô vào trong đáy mắt, anh đứng dậy :"Thật ra không cần nhiều lời vậy, xin lỗi Tiểu Khanh là được rồi."

Kỳ Tử Khanh ngạc nhiên nhìn anh, hai mắt như thắp thêm ngàn ánh nến, anh mới gọi cô là Tiểu Khanh sao? Nghe thích quá.

- "Cả hai đều có lỗi, hãy xin lỗi nhau đi. Chuyện này thầy coi như bỏ qua, nhưng khonog được tiếp diễn lần sau."

- "Không thể." Mạnh Miên và Kỳ Tử Khanh đều đồng thanh nói.

Lý Kiệt anh cũng không hề đồng tình, ánh mắt không hài lòng, anh đi đến nắm lấy một góc nhỏ áo của cô ở phía bắp tay rồi kéo đi :"Nếu không xin lỗi, chuyện này tôi sẽ giải quyết sau."

Đi xuống chỗ đậu xe, anh vòng sang ghế lái rồi mở cửa bước lên. Kỳ Tử Khanh chạy theo :"Anh đợi em với, Tiểu Kiệt."

Cô mở cửa ghế phụ ra, ở đó đang có một chiếc thùng giấy màu hồng, bên trong là con mèo con với bộ lông trắng tinh được cài chiếc nơ màu xanh nhạt đưa ánh mắt tròn xoe nhìn cô.

"Meo...meo.."

- "Dễ thương quá." Cô sờ lông con mèo, nhẹ nhàng vuốt lông nó rồi nói.

Lý Kiệt khẽ liếc gương mặt đang thích thú của cô rồi quay đi chỗ khác, nhàn nhạt nói :"Đây là quà xin lỗi, cứ xem là như vậy."

- "Xin lỗi? Vì sao anh lại xin lỗi em?" Cô thích thú bế con mèo lên, Lý Kiệt cầm lấy chiếc hộp để ra phía sau. Kỳ Tử Khanh liền ngồi vào rồi đóng cửa lại.

Lý Kiệt khởi động xe :"Bữa hôm đó tôi không đến được, tại có việc bận."

Kỳ Tử Khanh hiểu ra, khẽ cười rồi vuốt bộ lông mịn màng của con mèo trong tay. Lý Kiệt nói.

- "Lần sau đừng gây sự linh tinh nữa, em là con gái, lại mới chuyển vào đây học."

Kỳ Tử Khanh hơi lớn giọng :"Không phải như vậy...là cậu ta gây sự với em trước...còn bày đặt dạy cho em một bài học, cho cậu ta ăn một cái tát là quá nhẹ."

- "Nếu còn ngoan cố thì bước xuống xe đi." Anh dừng xe lại, nhàn nhạt nói.

Kỳ Tử Khanh liền im bặt, gương mặt hơi xịu xuống, không nói thêm gì. Lý Kiệt khởi động xe, chiếc xe tiếp tục chạy ề phía trước.

Họ dừng lại trước Kỳ gia, cô bước xuống xe đầy tiếc nuối, nhưng khi thấy anh bước xuống cùng thì liền vui vẻ :"Anh sẽ vào sao?"

Lý Kiệt im lặng, cô nói thêm :"Em biết là anh sẽ không bỏ rơi em vậy mà, chúng ta vào nhà thôi. Hôm qua anh chỉ dọa em thôi đúng không?"

- "Lúc chiều em ôn bài cũng ai?" Anh hỏi.

Kỳ Tử Khanh thắc mắc vì sao anh lại biết, nhưng rồi cô trả lời :"Lớp trưởng, cậu ta học giỏi lắm...vì em sợ anh sẽ không đến nữa..."

- "Từ giờ đừng tìm cậu ta nữa, vào trong đi." Lý Kiệt nói.

Kỳ Tử Khanh nhìn anh :"Anh không vào sao?"

- "Tối nay tôi có việc bận, đêm nay tự học, ngày mai tôi sẽ đến." Lý Kiệt nói, không có gì đặc sắc lắm, chỉ là chuyện Khương Gia Hy và Từ Tử Ngạn bế con đi du lịch, để lại Đường Duật Hành và Trần Vỹ ở lại nên đêm nay họ ra ngoài uống rượu.

Kỳ Tử Khanh buồn rầu gật đầu, cô quay người đi vào trong nhà. Lý Kiệt lúc này mới nhìn thấy vết thương ở cù trỏ tay của cô, nó đang bị chảy máu.

Anh nhíu mày, nghĩ ngợi vài giây rồi quay lại xe, chiếc xe từ từ rời đi. Kỳ Tử Khanh nhìn ra bên ngoài, hôm nay còn tặng cho cô con mèo này, xem ra họ sẽ tiến triển nhanh thôi.

Kỳ Tử Khanh đi vào nhà, bác Hồng thấy bộ dạng của cô liền vội vàng đi đến, hỏi han :"Tiểu Khanh, làm sao thế này?"

- "Không sao ạ."

Bác Hồng nhíu mày :"Ai bắt nạt con sao? Để ta nói chuyện với ông bà chủ."

-"Đừng..." Kỳ Tử Khanh vội ngăn lại :"Xích mích nhỏ thôi ạ! Cháu không sao, cháu lên phòng thay quần áo đây."

- "Có thật là không sao không?" Bác Hồng vẫn chưa yên tâm, hỏi lại.

Kỳ Tử Khanh chạy lên phòng :"Chắc chắn mà, cháu lên phòng đây."

Đứng trong phòng tắm, cô nhìn gương măt lấm lem của mình, chết tiệt, đúng là không ưa nổi cậu ta, dám làm xấu hình tượng của mình trước mặt anh Tiểu Kiệt.

"Meo..meo" Con mèo đang nằm ở chậu rửa mặt đưa đôi mắt nhìn cô, Kỳ Tử Khanh vuốt ve nó :"Chờ chị một lát nhé!."

Dòng nước ấm xối lên người cô, nơi vết thương vô cùng xót, khẽ nhíu mày, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô quấn một chiếc khăn rồi bế con mèo đi ra ngoài.

- "Lá đỏ hơn hoa giữa tháng hai...Lêи đỉиɦ non thu chếch nẻo ngoài..." Vừa đi cô vừa ngân nga bài hát thiếu nhi.

"Cốc...cốc.." Bên ngoài có người gõ cửa, có lẽ là bác Hồng mang đồ ăn lên cho cô, đặt con mèo nằm xuống giường rồi đi ra mở cửa.

"Cạch" Cánh cửa mở ra, bịch thuốc trong tay Lý Kiệt bị rơi xuống sàn nhà, bởi vì bộ dạng ăn mặc của cô, chiếc khăn ngắn vừa vặn che đi nửa bầu ngực và cặp mông tròn trịa, gương mặt còn hơi ửng hồng vì hơi nước nóng.

Anh vội ho khan rồi cúi người nhặt bịch thuốc lên, anh làm sao vậy? Không phải trước giờ luôn rất bình tĩnh sao?

- "Anh Tiểu Kiệt, anh không đi sao? Anh vào đi..." Nói rồi cô rất tự nhiên kéo lấy tay anh, không hề ngại ngùng với bộ dạng khiêu gợi của mình hiện tại.

****

Bài hát Trung Quốc mang tên Sơn hành nhé, cho các nàng cần.