- Phá Hiểu? Tu vi 1.2?
Thấy thông tin này, tâm tình Tĩnh Nguyệt liền tốt lại:
- Chị đây nói rồi, tu vi yếu như vậy, nhất định là chột dạ, cảm thấy bản thân không thể với nổi Thánh nữ, cho nên tìm vai phụ thấp hơn một bậc.
- Sư tỷ, xem đánh giá của hắn, đều là nhận xét đáng giá một sao, không giải thích, thậm chí còn có đánh giá thể hiện rõ có thâm cừu đại hận.
- Có gì hay mà xem, không thấy hắn đã xấu hổ hủy ủy thác sao? Có điều hình như hắn mới thất bại ở chỗ chúng ta. Người mới đúng là phóng khoáng, thoáng cái liền bỏ tỷ lệ hoàn thành 100% của bản thân!
Tô Kỳ không nói thêm, với mấy cái đánh giá vừa rồi, tỷ lệ hoàn thành 100% cũng có ích gì?
Có điều đây đúng thực là người mới, Tô Kỳ cũng không chú ý thêm.
Nhưng dù bất kể là có phải người mới hay không, muốn hẹn cô đi ăn cơm?
Hắn không phải nhà, không có cửa!
Đột nhiên, Tĩnh Nguyệt hỏi:
- Đúng rồi, chị đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, Phá Hiểu này là nam hay nữ?
Tô Kỳ sửng sốt một chút:
- Vì ăn cơm mà tới, không phải đều là nam sao?
- Ai nói cái này cho em? Có điều cũng không sao, chúng ta đi tới khu vực kế tiếp đi, nghe nói có thứ tốt!
Tô Kỳ hỏi:
- Sư tỷ, tại sao chị biết nơi này? Mặc dù em không thường xuyên về, nhưng điển tịch của Thánh địa cũng đã xem không ít, không thấy qua bất luận ghi chép gì về Tiên Linh động phủ a?!
Tĩnh Nguyệt cười nói:
- Đã nói rồi, đây là bí mật của Thánh nữ, khi nào em làm Thánh nữ thì sẽ biết.
Sau đó Tĩnh Nguyệt lại nói:
- Hừm, tên kia trực tiếp hủy ủy thác, xem ra, hẳn là biết cái gì!
- Biết gì cũng làm gì, cùng lắm không cần cái tủ kia nữa.
- Thực không biết là em ngốc, hay là em ngây thơ nữa. Chỉ là một người bình thường, không có tư chất thôi mà.
Tô Kỳ đầy phiền muộn.
…
Giang Tả nhìn đơn ủy thác thứ ba, cau mày, đơn này cần nhiều người.
May mà trước đó đã có hai người, cộng thêm hắn là đủ.
Chẳng qua Giang Tả hắn không thích hợp thành đội, nếu như là đám người trong nhóm Cảm Tri số một kia, có lẽ hắn còn chấp nhận một chút, nhưng những người nhận ủy thác này đều là người lạ, ai biết sẽ gây ra chuyện gì?!
Trừ đó ra, hắn cũng không có ý kiến gì khác.
Do dự một chút, Giang Tả ấn nhận ủy thác.
Thù lao cho ủy thác này rất đơn giản, một triệu tiền mặt, không còn gì khác.
Thực tế, hiện Giang Tả cũng không có việc gì cần làm, hơn nữa tiền rất quan trọng, hắn giờ còn chưa có nhà riêng a.
Chờ tu vi hắn đủ cao, tiền không mua được Linh dược nữa, hắn sẽ đi mua nhà ngay.
Phải biết, đời trước hắn chưa từng mua nhà, càng không ở nhà bình thường, nửa đời sau của hắn cơ bản đều là ở trong tòa tháp kia, tòa tháp kia gần như là nhà hắn.
Hoặc có thể nói, hắn căn bản vô gia cư.
Không nghĩ nhiều thêm, Giang Tả liền rời Tập đoàn Thiên Hòa, người ra ủy thác kia đã gửi tin tới, tối nay làm việc.
Đơn ủy thác này cũng không đơn giản, nhưng cũng không phức tạp, chỉ là tới một tòa sơn trang, nghe nói trong sơn trang có ma quỷ lộng hành, bọn hắn cần tới bắt quỷ.
Quỷ, nói đúng hơn là hồn, người có tam hồn thất phách, ba hồn Thiên Địa Mệnh, Thiên Địa nhị hồn thường tại, Mệnh hồn ở trong thân, trông coi thất phách.
Trong Sinh mạch, Trung mạch phân thất luân, thất luân ứng với thất phách.
Cho nên mở thất luân, cũng là tăng cường thất phách, thất phách mạnh thì mệnh hồn mạnh, tuổi thọ kéo dài.
Mà người chết thì thất luân diệt, thất phách mất, mệnh hồn rời người.
Theo lý mà nói, mệnh hồn không có thất phách, tựa như hồn không rễ, chỉ có thể tiêu tán khỏi thế gian.
Mà một số mệnh hồn may mắn, tìm được biện pháp bồi bổ mệnh hồn, tạo thành hậu thể yếu ớt.
Thứ tu bổ đó là chấp niệm hoặc là âm khí gì đó, vậy chính là quỷ.
Cho nên, đối với thế giới tu luyện, quỷ cũng không phải cái gì quá cao thâm.
…
Đêm.
Giang Tả cùng Tận Hữu sơn trang, sơn trang này xây quanh một tòa núi nhỏ, cho nên khá là rộng.
Muốn gặp quỷ trong núi, thực ra tỷ lệ khá thấp.
Đương nhiên, Giang Tả có thể chủ động đi tìm đối phương.
Sơn trang ở ngoại ô, cách xa thành thị huyên náo, sơn trang lại đen kịt, khiến người cảm thấy sự cô độc.
Đêm mùa hè vốn nên nóng ran, nhưng vừa tới trước sơn trang, Giang Tả đã cảm nhận được một cảm giác âm lương u lãnh.
Chờ một hồi lâu, Giang Tả không thấy ai tới nữa, tới tận 12h đêm, Giang Tả mới nhận được một tin.
Nội dung rất đơn giản, ba người đã tới đủ, có thể đi vào.
Giang Tả cau mày:
- Tới đủ? Là ẩn thân? Hay là có đường khác?
Không để ý quá nhiều, Giang Tả đi vào trong sơn trang, trong sơn trang có một con đường khá lớn, nối thẳng vào trong khu vực kiến trúc.
Hai bên đường là rừng cây, bìa rừng lóe lên ánh đèn đường tối mịt.
Bốn phía không động tĩnh.
Giang Tả đi trên đường, chẳng qua đi một hồi, hắn liền cảm nhận được từ không xa, có tiếng bước chân đồng bộ với hắn vang lên.
Cạch, cạch!
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, càng lúc càng tới gần Giang Tả, không bao lâu đã tới sau lưng hắn.
Tựa như có người bám sát sau lưng.
Lúc này Giang Tả dừng lại, mà bước chân kia cũng dừng lại.
Giang Tả khẽ cau mày, chậm rãi xoay người nhìn lại.
Vừa quay đầu, Giang Tả lại lần nữa cau mày, rừng cây tối tăm, con đường yên tĩnh, căn bản không có bất cứ vật nào khác, chớ đừng nói tới là dấu người.
Giang Tả quay đầu, chẳng qua vừa quay đầu, hắn liền cảm nhận được một cơn gió mát thổi qua cổ, Giang Tả nhanh chóng quay đầu, nhưng vẫn không có thứ gì khác.
Có điều lá cây lại khẽ đung, tựa như một trận gió nhẹ thổi tới.
Khóe miệng Giang Tả dần nhấc lên một nụ cười lạnh.
Tiếp tục đi về trước, đi không lâu, tiếng bước chân lại vang lên, vẫn là từ xa tới gần, không bao lâu liền dán sát sau lưng hắn.
Giang Tả thở dài, nói thế nào đây, lúc này hắn thực không thể tìm được căn nguyên của thứ kia, nhưng bị đi theo, lại còn là sát sau lưng như thế, thực khiến hắn không được tự nhiên.
Giang Tả thực sự muốn làm chết thứ kia, đời trước có ai dám càn rỡ trước mặt hắn như thế?
Bất đắc dĩ, Giang Tả chỉ có thể chọn mặc kệ, nhưng thanh âm lại cứ vang lên sau lưng, cảm giác bị nhìn từ trong bóng tối cùng khí lạnh trận trận thổi tới.
Giang Tả trực tiếp rút Hàn Nguyệt đao, Linh khí rót vào, một luồng hàn khí từ trong Hàn Nguyệt đao bùng nổ.
“A” một tiếng quái khiếu vang lên, tiếng bước chân cũng dần cách xa hơn.
Hàn Nguyệt đao hiện tại cũng không thể gϊếŧ được thứ kia, chỉ có thể bức nó lui xa hơn một chút. Có điều muốn Hàn Nguyệt đao bùng nổ một lần, cần rất nhiều Linh khí, Giang Tả không muốn lãng phí, dù sao tới hiện giờ vẫn còn chưa nhìn thấy chính chủ.
- Quỷ a, cứu mạng!
Vốn đang nghĩ cách, Giang Tả đột nhiên nghe được tiếng cầu cứu.
Không tới ba mươi giây, Giang Tả đã đi tới một ngã tư, từ bên trái xuất hiện hai người, một là một cô gái trẻ, và một cô nhóc chừng mười mấy tuổi.
Hai người vốn đang chạy trối chết, đột nhiên thấy sắc mặt không biểu tình của Giang Tả, lại cảm giác được hàn khí mạnh mẽ, hù cho hoảng sợ:
- A, quỷ cầm đao chém người, cứu mạnh!!!
Giang Tả: “…”
Một suy nghĩ thoáng hiện qua đầu:
Quỷ trong miệng đối phương, là hắn chứ ai?