Chương 51: Nữ Quỷ Trong Đường Hầm

Nhìn hai người đang không ngừng chạy trốn, Giang Tả có chút không biết phải nói gì, bởi hai người kia đều có tu vi.

Một là 1.4, một là 1.6.

Cô nhóc kia nếu thực mới mười mấy tuổi, vậy cũng có thể coi là một thiên tài.

Tây Môn Linh Lung dù cũng mười mấy tuổi, nhưng cô khác, coi như chỉ 1.4, thì cũng là thiên tài thực sự.

Bởi năng lực của Tây Môn Linh Lung, đa phần đều trên mặt triệu hoán.

Người bình thường có thể vượt một giai mà triệu hoán cũng không nhiều, cho nên Nhất giai có thể triệu hoán Tam giai thực sự rất mạnh.

- Hai người này hẳn là đồng đội lần này đi, quả nhiên, đồng đội heo không có thì hơn.

Mặc kệ đối phương, Giang Tả tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, tiếng bước chân sau lững cũng biến mất, cũng không biết có phải là đều đi dọa hai người kia nữa hay không.

Giang Tả bình yên vô sự đi tới trước một tòa nhà, đây là một kiến trúc theo phong cách cổ.

Bên trong tối đen, không biết là có đèn điện hay không.

Nơi này có rất nhiều nhà, Giang Tả chỉ muốn vào căn này, bởi hắn tìm đồ rất chuẩn, nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy thứ kia ở trong ày.

Sau đó hắn liền đẩy cửa đi vào.

Vừa mới vào trong, Giang Tả liền cảm nhận được một luồng khí tức âm lãnh, hơn nữa âm khí còn như có ý thức mà vọt tới phía hắn, nếu là người thường, nhất định đã sớm lạnh run, thân thể biến yếu.

Mà Giang Tả là người tu luyện, âm khí sao có thể nhập thể?

Không nói Linh khí có thể xua tan âm khí, mà âm khí như vậy, vừa vào cơ thể hắn, liền trực tiếp bị Tiên Thiên nhị khí thôn phệ tới sạch.

Âm khí phất qua, Giang Tả đã hoàn toàn vào trong, lúc này cửa phòng cũng bị âm khí thổi đóng lại.

Giang Tả không quay đầu, cũng không để ý, bởi lúc này, hai cây nến trong phòng bỗng vụt sáng.

Ánh nến yếu ớt, Giang Tả có thể miễn cường nhìn rõ khung cảnh trong phòng.

Gian phòng này rất đơn giản, một giường lớn, một bàn trang điểm.

Mà hai cây nến kia, đang thắp trên bàn trang điểm, tựa như đang chiếu sáng giúp người ngồi trang điểm, để người dùng có thể nhìn thấy rõ mặt mình trong gương.

Giang Tả chậm rãi đi tới, hắn đi tới trước bàn trang điểm, sau đó nhìn về phía tấm gương đồng trên bàn.

Trong gương đồng, Giang Tả có thể nhìn thấy bản thân mờ ảo, không biết là do ánh sáng hay không, Giang Tả thấy mặt bản thân có chút hồng, quần áo trên người cũng nghiêng về màu hòng.

- Giả thần giả quý!

Giang Tả nâng Hàn Nguyệt đao, một đao chém tới bàn trang điểm.

Giang Tả vừa quơ đao, hình ảnh trong gương lập tức biến hóa, một gương mặt tái nhợt trực tiếp muốn xông ra.

Nhưng nó sao có thể nhanh hơn Giang Tả, Giang Tả muốn chém nó, nó căn bản không có tư cách trốn.

Chỉ là mệnh hồn, dựa vào dọa người mà sống a.

Một đao chém qua, bàn trang điểm cùng với gương đồng lập tức bị chém thành hai mảnh.

“A a a”



Một đạo thân ảnh từ trong gương bay ra, sau đó kêu thảm thiết trên đất.

Tiếng kêu vô cùng thê thảm, tựa như tiếng gào của oán quỷ từ trong Thâm Uyên!

- Thượng, thượng tiên tha mạng, tha mạng.

Đây là một nữ quỷ, một thân hồng trang, có điều sắc mặt lại tái nhợt dị thường.

Giang Tả đi tới bên người đối phương, lạnh lùng nói:

- Còn một chỉ nữa?

Đúng, còn một quỷ nữa, bởi vì nữ quỷ này quá yếu, căn bản không thể ra ngoài chứ đừng nói là hù người.

- Nô, nô tỳ không biết.

Giang Tả khẽ nha một tiếng, sau đó nâng đao, muốn chém nữ quỷ.

Nữ quỷ kinh hoảng nhìn Giang Tả, lập tức quỳ xuống:

- Ở trên giường, đối phương ở trên giường, thượng tiên đừng gϊếŧ tôi, tôi không có hại người.

Giang Tả để đao xuống, xoay người nhìn về phía cái giường.

Đây là một cái giường gỗ, màn treo trên giường là màn đỏ, hơn nữa còn buông xuống, tựa như có người ngủ ở trong.

Giang Tả đi tới mép giường, vốn còn muốn chém tới, chẳng qua tay còn chưa đưa tới, cái giường đã rung lên theo quy luật, còn có tiếng cót két truyền ra.

Tiếp đó là tiếng thở vang lên, lại là một nữ quỷ.

Sau đó Giang Tả liền ngửi được một luồng dị hương nhỏ nhẹ, mùi hương này có thể kích phát du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.

Sau đó, Giang Tả nhẹ nhàng xoay người nhìn về phía hồng y quỷ.

Nữ quỷ bị dọa giật mình:

- Đại tiên, tôi, thân thể tôi yếu ớt, không chịu nổi giày vò.

“…”

Giang Tả nhàn nhạt nói:

- Phương thức hại người của các cô đúng là đặc biệt.

Hàn quang lóe lên, hàn khí tàn phá, Giang Tả một đao chém tới cái giường.

Một tiếng quái khiếu vang lên, một nữ quỷ từ trên giường xuất hiện.

Vẫn là một thân hồng y.

Có điều nữ quỷ mới này lợi hại hơn nữ quỷ trên đất kia nhiều, nó đứng một bên, sắc mặt phiếm hồng, quyết rũ nói:

- Đại tiên, cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng thϊếp như vậy, tỷ muội chúng thϊếp chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, hay là đại tiên thu hai chúng thϊếp đi? Như vậy, vừa có thể bảo vệ hòa bình, lại còn có người phục vụ ngài? Mặc dù chúng thϊếp sinh ở cổ đại, nhưng tư thế gì cũng biết nha, đại tiên!

Lời còn chưa dứt, đao của Giang Tả đã tới trước mặt nữ quỷ.

Nữ quỷ kinh hãi, thậm chí quên cả phản ứng.



Lúc này, nữ quỷ vốn nằm trên đất, đột nhiên kéo nó một cái.

Hiểm hiểm né một đao của Giang Tả, nhưng Giang Tả căn bản không chút dừng lại, một lần nữa cầm Hàn Nguyệt đao chém tới.

Lúc này, nữ quỷ mới tỉnh ngộ, tiếp tục đưa tay ngăn trở đao của Giang Tả.

Nhưng Giang Tả vừa bị ngăn, đã lại lật đao chém tới, đao đao trí mạng không chút ngắt quãng, khiến cho nữ quỷ không có cả cơ hội phản kích.

- Đại tiên, chuyện gì cũng dễ nói, chúng tôi không phải người như ngài nghĩ, chúng tôi…

Giang Tả hoàn toàn không nghe, tóm lại, gϊếŧ xong là có thể về ngủ.

Cho nên, gϊếŧ rồi hãy nói.

Lúc này, nữ quỷ mới biết, bản thân căn bản không có cơ hội giải thích, vội quát to:

- Nhanh cầu cứu.

Nữ quỷ trên đất kịp phản ứng, lấy điện thoại bấm gọi.

Giang Tả thực sự kinh ngạc, nữ quỷ cũng biết dùng điện thoại? Nhưng hắn cần toàn lực gϊếŧ nữ quỷ, không có thời gian ngăn cản.

Nữ quỷ đang đối chiến với hắn có tu vi chừng 1.6, muốn gϊếŧ cũng rất tốn sức.



Đỉnh sơn trang, hai người đang đứng, bọn họ một thân chính trang, một người đàn ông trung niên, một thanh niên trẻ tuổi.

- Lưu quản sự, bên dưới có việc, nữ quỷ kia cầu cứu!

Thanh niên trẻ tuổi nghe điện thoại, lập tức nói.

Lưu quản sự kinh ngạc:

- Đại tiểu thư lợi hại vậy sao? Vậy mà đã không sợ quỷ nữa? Có điều đại tiểu thư cũng mới 1.6, theo lý thì không phải là đối thủ của hồng y nữ quỷ kia.

Thanh niên trẻ tuổi:

- Không phải, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư hiện đang bị một con mèo hoang đuổi, hồng y nữ quỷ đang đối mặt với người thứ ba.

Lần này, Lưu quản sự càng thêm kinh ngạc:

- Tôi nhớ người thứ ba kia chỉ có tu vi 1.2, sao có thể làm được? Trước đi qua đã, không thể để hai nữ quỷ này chết được.



Lúc này, Giang Tả đã cơ bản đè đánh nữ quỷ, chỉ cần thêm chút thời gian, hắn có thể gϊếŧ được đối phương.

Mệnh hồn 1.6 khác với người sống 1.6. Nếu là 1.6 thực sự, vậy còn khó gϊếŧ hơn cả bây giờ, có điều, đương nhiên phải xem đối phương có kinh nghiệm thực chiến hay không.

Giang Tả chính là ví dụ, mà nếu người sống mà có kinh nghiệm như hồng y nữ quỷ này, vậy khẳng định càng thêm khó gϊếŧ.

Sau đó, Giang Tả rốt cục thấy hồng y nữ quỷ lộ sơ hở, một đao trực tiếp bổ tới.

Trong lúc mấu chốt, một ánh lửa đột nhiên gào thét lao tới.

Giang Tả kinh ngạc, bất đắc dĩ đành buông tha hồng y, tiến hành phòng thủ.

Oanh một tiếng, Giang Tả trực tiếp bị bức lui mấy bước, sắc mặt hắn liền trầm xuống.