Chương 9

Bây giờ mỗi lần mua đồ ăn đều cố định vào thứ bảy, Hạ tiên sinh sẽ đi cùng với cậu. Dịch Miểu cảm thấy Hạ tiên sinh cực thích bảo bảo nên mỗi ngày cậu đều vui vẻ.

Tiên sinh tuy rằng mỗi ngày đều tối muộn với về nhà, không ngủ chung phòng với cậu, bữa sáng đôi khi cũng không ăn cùng mà ra cửa luôn, nhưng vào mỗi thứ bảy sẽ cùng cậu đi siêu thị.

____

Gần một tuần nay, Hạ Hướng Vũ chưa đến công ty lần nào, đôi khi có việc quan trong thì ra ngoài một lúc rồi trở về ngay. Dịch Miểu mang thai, Hạ Hướng Vũ ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng sau lưng đã sớm lên mạng để chọn quần áo trẻ em.

"Tiên sinh gần đây không đến công ty nha. Anh không vội sao?"

"Ừm. Đang mùa ế hàng."

Thật là điêu. Làm tài chính đầu tư thì làm gì có chuyện ế hàng.

Thực ra là những dự án quan trọng trong năm nay đều được làm trước tiên, còn những dự án không quan trọng lắm thì được đẩy lùi sang năm sau. Vốn Hạ Hướng Vũ muốn ở bên bồi Dịch Miểu khi cậu động dục. Nhưng Dịch Miểu lại có Tiểu Bảo nên anh không cùng vợ nhỏ của mình ở riêng thế giới hai người được.

Dịch Miểu rất cao hứng vì mấy ngày nay tiên sinh đều ở nhà, tuy rằng tiên sinh ngồi ở trong thư phòng cùng máy tính nhưng trong nhà nơi nào cũng có mùi hương của tiên sinh.

Dịch Miểu ở nhà lảo đảo lắc lư, trên người còn mặc áo sơ mi của Hạ Hướng Vũ đứng ngoài ban công tưới nước cho hoa. Cậu không thích mặc áo ngủ, chỉ thích mặc áo sơ mi của tiên sinh, như vậy mới có cảm giác an toàn.

Hạ Hướng Vũ từ phòng đi ra liền thấy một người với cái bụng nhỏ, hai chân nhỏ dẫm lên dép lê cùng với cặp đùi trần trụi đứng tưới hoa ở ngoài ban công.

"Em đang làm cái gì đấy. Đi vào trong ngay."

"Làm.... Làm sao vậy.."

"Đã bảo là em không được ra ngoài cơ mà."

"Ban công cũng không được sao."

Không phải là không được, vì cậu đang lộ cặp đùi trắng trẻo như thế này liền không được, nhưng thường ngày Hạ Hướng Vũ cũng thích chiếm tiện nghi và xem cặp đùi trắng trẻo này, nghĩ nghĩ, vậy đem mấy chậu hoa ngoài ban công vào trong nhà là được a...

"Nếu em ngã xuống đấy mà chết thì ai sinh con cho tôi."

Hạ tiên sinh nói chuyện rất khó nghe, nhưng Dịch Miểu không hề thấy chán ghét. Bởi vì tiên sinh ngoài mặt khắc nghiệt nhưng sau lưng đã đem ban công vây chặn. Trong nhà, nền nhà cũng được trải một lớp thảm mềm mại làm Dịch Miểu cũng có thể chân trần mà lắc lư.

Thói quen xấu của Dịch Miểu là không hay đi tất làm Hạ Hướng Vũ cũng không còn cách nào có thể ép cậu đi liền trải thảm trên mặt đất, mỗi khi thấy bàn chân nhỏ trần trụi đi trên đó Hạ Hướng Vũ cũng cảm thấy không tồi.

Bụng nhỏ cũng đang ngày một phồng lên, gần đây Dịch Miểu cũng ăn tốt thêm một chút, mỗi ngày đều ôm một đĩa nho không buông tay. Dịch Miểu rất thích ăn nho, rất nhiều lần từ trong ngực tiên sinh trộm đi ra ngoài, hơn nửa đêm ngồi xổm trước tủ lạnh ăn vụng.

Bị bắt được còn không ngoan, vội ăn thêm một ít rồi nói lần sau sẽ không như vậy nữa, Dịch Miểu như một con mèo nhỏ thèm ăn cá.

"Ăn một ít thôi là được rồi, ăn nhiều quá bụng sẽ không thoải mái."

"Vâng...."

Lại nhanh tay ăn thêm vài miếng sau đó bị Hạ tiên sinh kéo về phòng ngủ.

Dịch Miểu vẫn còn muốn ăn nhưng tiên sinh nhà mình lại không cho ăn nữa, vậy thì không ăn, lúc cậu đã ngủ còn mơ thấy mình đang ăn nho, chẹp chẹp miệng nhỏ, mềm mềm đô đô đáng yêu.

Thất đáng yêu a.., Hạ tiên sinh xác nhận vợ nhỏ của mình ngủ rồi liền trộm hôn vài cái, giật giật hầu kết, thất là muốn mạng của anh a...

Bác sĩ có nói thời gian Omega mang thai rất dễ động dục, nhưng mà.... Mấy tháng nay cậu một chút dấu hiệu động dục cũng không có, còn đợi thêm nữa thì chít anh mất.

____

Mùa đông đến, cơ bản Dịch Miểu mỗi ngày đều ở nhà, Hạ Hướng Vũ không cho cậu ra cửa vì trong bụng nhóc con còn có một nhóc con khác, cả người đều rất quý giá.Hơn nữa, mỗi tuần, việc trong nhà đều do Dịch Miểu xử lý, ngày thường mua cái gì đều có dì giúp việc tới, nhưng Dịch Miểu không thích trong nhà có người khác, cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Cho nên thứ bảy hàng tuần, Hạ Hướng Vũ sẽ dẫn cậu đi siêu thị một chuyến, tiện thể cũng đi bộ luôn.

Trước kia đều là viết danh sách những thứ cần thiết rồi nhờ người đi mua, nhưng gần đây Hạ Hướng Vũ đều ở nhà, không muốn nhờ người khác đi nữa mà muốn cùng cậu đi làm Dịch Miểu vui vẻ đến đỏ cả mặt.

Dịch Miểu được Hạ tiên sinh mặc quần áo cho, vui vẻ ở trong nhà xoay vòng vòng.

"Tiên sinh, tí nữa có thể mua quần áo cho Tiểu Bảo không?"

"Được, nhấc chân lên." Hạ Hướng Vũ Ngồi xổm ở cửa đi giày cho Dịch Miểu. Bụng cậu ngày càng lớn lên, cũng ít vận động hơn, vì sợ Dịch Miểu ở nhà nhiều quá nhàm chán nên hôm nay anh dẫn cậu đi siêu thị, làm cậu rất cao hứng, cười cười làm lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào làm say lòng người.

Dịch Miểu được tiên sinh mặc cho một cái áo khoắc lớn, cổ còn quàng một cái khăn, cái đầu nhỏ xù xù, tay nhỏ nắm tay Hạ Hướng Vũ cũng mềm mụp.

Nội tâm của Hạ tổng đã sớm nổ tung.

Tiểu tiên sinh nhà anh thật đáng yêu, vì cùng anh đi siêu thị mà cao hứng, còn kiều chân, đôi mắt với lông mi dài, khi cười lên quả thực đáng yêu muốn mạng anh.

Dịch Miểu nghiêm túc nghĩ một hồi xem muốn mua cái gì, "Em thấy những nhà khác đều đan cho bảo bảo một cái áo lông.... Em cũng muốn đan cho Tiểu Bảo một cái, tuy em không biết cách đan nhưng em có thể học nha, hơn nữa......"

"Trực tiếp mua là được rồi, đan áo quá mệt, hơn nữa may cho nó thì không biết bao giờ nó mới có thể mặc." Hạ Hướng Vũ ngồi trong xe đáp lời cậu.

Nội tâm Hạ tổng: Nghe vậy mà được sao? Đan cho nhãi ranh đó thì khi nào nó mới có thể mặc! Đan cho tôi đây này! Đan cho tôi tôi lập tức liền mặc a!

"Khụ, nếu em thực sự không có việc gì làm thì có thể thử xem."

Dịch Miểu đô đô miệng, nhụt chí nói một câu, "Vâng."

Bầu không khí trong xe liền trở nên xấu hổ, Dịch Miểu cảm thấy kì quái, vì sao cuộc hội thoại giữa cậu và tiên sinh mỗi lần đều đi vào ngõ cụt? Dịch Miểu quyết định khi về nhà sẽ xem cách tạo chủ đề trong cuộc hội thoại, cậu không muốn đối diện với tiên sinh nhà mình mà không nói gì, như vậy rất xấu hổ a....

Haizzz, cười cười, "Tí nữa tiên sinh có muốn cùng em đi chọn quần áo cho Tiểu Bảo không? Em có thấy mấy bộ quần áo của Tiểu Bảo rất đáng yêu.... "